Nhưng vào lúc này, kết quả đại chiến Đạo Nguyên Cảnh bên kia dường như đã có rồi.
Kèm theo tiếng hét thảm, thân ảnh Khương Thái Sinh và Dương Khai dây dưa giữa không trung vừa chạm vào liền phân ra.
Dương Khai nét mặt thản nhiên, ngược lại Khương Thái Sinh đứng trước mặt hắn cách đó không xa sắc mặt tái nhợt không giọt máu, nơi khóe miệng tràn ra một vết màu, nghiêm nhiên đã bị thương không nhẹ!
Vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh trăm năm này, đang với Dương Khai tranh đấu không tới thời gian nửa ấm trà liền rơi vào thế hạ phong.
Hắn vô cùng oán độc mà lại không thể tin được nhìn Dương Khai, thế nào cũng không nghĩ ra bản thân lại không phải là đối thủ của thanh niên này.
Quay đầu nhìn một chút phía dưới, Khương Thái Sinh sắc mặt lập tức trầm xuống!
Với nhãn lực của hắn, làm sao không nhìn ra những hậu nhân này nhà mình cũng gặp phiền toái, căn bản không trông cậy được bọn họ.
Có lẽ hôm nay ở đây, cơ nghiệp mấy trăm năm của Khương gia liền muốn tống táng!
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Thái Sinh trở nên ảm đạm, phẫn nộ nhìn Dương Khai, trong miệng quát lên:
– Tiểu bối, hôm nay lão phu có chết, cũng muốn kéo ngươi chôn cùng!
Nói đến đây, lão vừa thúc giục lực lượng trong cơ thể, khuôn mặt già vốn tái nhợt càng trở nên đỏ sẫm không ít, cùng lúc đó, lão cắn đầu lưỡi, phun ra ngoài một ngụm tinh huyết!
Dương Khai sắc mặt trầm xuống, ý thức được đối phương đây là thật sự muốn cùng mình liều mạng
Hắn mặc dù có tự tin đánh chết Khương Thái Sinh, nhưng đối phương dù gì cũng là Đạo Nguyên Cảnh, thật muốn liều mạng cũng không thể khinh thường, huống chi hắn giờ này trong lòng, còn ôm một Trương Nhược Tích, hành động bó tay bó chân, cho nên Dương Khai cẩn thận mà bày ra tư thế phòng ngự, miễn cho lão gia hỏa này thật muốn thi triển thủ đoạn đồng quy vu tận.
Ngay sau đó, một đoàn huyết vụ màu đen đem Khương Thái Sinh bọc lại, không nhìn thấy thân ảnh hắn.
Huyết vụ kia nhoáng lên một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo ánh sáng cầu vồng… Hướng phía ngược lại Dương Khai mà nhanh chóng bỏ chạy.
– Đây… Dương Khai nhìn mà trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Khương Thái Sinh hô khẩu hiệu vang dội như vậy, âm vang có tiếng như vậy, một bộ tư thế thật sự mặc dù bản thân có chết cũng không cho Dương Khai tốt hơn, muốn cùng hắn đánh nhau đầm đìa kịch liệt đồng quy vu tận, nhưng kết quả là yểm trợ để bỏ chạy mà thôi.
– Cáo giả xảo quyệt! Dương Khai tức giận mắng một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, đồng thời vội vàng thúc giục lực lượng không gian của bản thân, điều đồng pháp tắc không gian, hướng phía Khương Thái Sinh xa xa biến thành huyết quang cỡ một ngón tay, trong miệng quát lớn:
– Trói!
Huyết quang kia hơi dừng lại một chút, nhưng chỉ là chớp mắt một cái mà thôi, rất nhanh đột phá phong tỏa lực lượng pháp tắc, lấy tốc độ nhanh hơn hướng phía trước bỏ chạy.
Khương Thái Sinh dù sao cũng là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, Dương Khai lại ở khoảng cách xa như vậy điều động lực lượng pháp tắc, sao có thể vây khốn hắn?
Sau khi thoát khỏi trói buộc pháp tắc không gian, hắn xoay người một cái, trực tiếp hướng sơn động trong núi hoang mà lao vào, rất nhanh không thấy bóng dáng
– Lão già này! Dương Khai rất nhanh liền hiểu rõ ý đồ của Khương Thái Sinh, hắn hiển nhiên là bởi vị không địch nổi mình, lại có thương thế, cho nên cũng không có nghĩ muốn dựa vào độn tốc để chạy trốn, nếu thật làm như vậy, hắn tuyệt đối không chạy thoát được truy kích của Dương Khai.
Dương Khai biết lực lượng không gian, trên phương diện truy tông và tháo chạy có ưu thế tuyệt đối.
Cho nên Khương Trường Sinh chủ ý pháp trận không gian trong sơn động kia, chỉ cần thông quan pháp trận không gian truyền tống đi, Dương Khai cho dù có bản lĩnh như trời cũng không đuổi kịp hắn.
Khương Thái Sinh quả thật tính toán rất tốt, cũng thành công như ý nguyện, sau khi hắn vào trong sơn động không quá hai hơi thở, khí tức cả người liền bỗng nhiên biến mất không thấy, mà thay vào đó là một cỗ lực lượng không gian dao động yếu ớt thoải mái đi ra.
Một cỗ lực lượng dao động này, đương nhiên là bởi vì Khương Thái Sinh vận dụng pháp trận không gian.
Mà bên này, mọi người Khương gia thấy vậy, trong lòng đều lạnh.
Bọn họ ở bên này đánh nhau chết sống, đem hết toàn lực, thậm chí vì thế mà ba người bỏ mình, cũng là bởi vì muốn giúp lão tổ nhà mình một phen mà thôi.
Lại không nghĩ rằng ở nơi nguy cơ trước mắt này, lão tổ nhà mình lại không chút nào do dự mà từ bỏ bọn họ, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền một mình chạy trốn.
Bọn họ vốn là không có lòng tin có thể chiến thắng Mạc Tiểu Thất cho lắm, thời khắc này Dương Khai Đạo Nguyên Cảnh này lại ra tay, mọi người Khương gia nếu còn lưu lại, vậy không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Cho nên Khương Lâm quyết định thật nhanh mà hét lớn một tiếng:
– Đi!
Mọi người đều nhanh chóng rút lui khỏi vòng chiến, điên cuồng mà hướng sơn động núi hoang bên kia chạy đi!
Bọn họ muốn giống như Khương Thái Sinh, nếu không chạy thoát khỏi Dương Khai, như vậy chỉ có mượn lực lượng pháp trận không gian, chỉ cần có thể truyền tống đi, như vậy có thể trốn khỏi một kiếp.
Ngoài dự liệu của bọn họ, Dương Khai lại không hề có ý ngăn trở, mà là thần sắc lạnh nhạt đứng ở giữa không trung, trơ mắt nhìn bọn họ bỏ chạy.
Chỉ có điều nơi khóe miệng kia có ý cười, khiến cho Khương Lâm trong lòng sinh ra cảnh giác.
Mà những người Khương gia khác lại quá đỗi vui mừng, tranh giành chui vào trong sơn động, một lát đã đem sơn động không lớn chen chúc chật kín.
Từng khối từng khối nguyên tinh được một vị trưởng lão Khương gia nhanh chóng ném vào trong chỗ lõm xung quanh pháp trận, đợi tất cả thỏa đáng, hắn lập tức thúc giục lực lượng, muốn kích hoạt pháp trận vận chuyển.
Nhiên…
Không có động tĩnh gì!
Trong lúc mọi người Khương gia lo lắng đề phòng, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, vốn nên lập tức vận chuyển pháp trận không gian cư nhiên lại giống như vật chết vậy, không phát ra chút tiếng vang, đừng nói chi là đem mọi người truyền tống đi.
– Chuyện gì xảy ra? Khương Sở Hà cả kinh thất sắc hỏi han.
– Pháp trận…không có phản ứng a! Trưởng lão kia sắc mặt tái nhợt trả lời.
– Làm sao lại không có phản ứng? Ta đi thử một chút! Trong lúc Khương Sở hà nói chuyện, không ai nhường ai, cũng giống như trưởng lão kia thúc giục lực lượng rót vào trong pháp trận.
Nhưng kết quả vẫn là giống nhau, pháp trận không gian này dường như mất đi công hiệu, căn bản không có vận chuyển.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa động, trong miệng phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị, từng bước một tiến vào.