Rất rõ ràng, ông cụ Nguyễn lúc đó đã chắc chắn là chuyện của Đường Vân Thành không có cách nào giải quyết, đã chắc chắn là nhà họ Đường tiêu rồi, cho nên ông ta cũng không kiêng dè ông cụ Đường như lúc bình thường.
“Ông nói Thẩm Nhi nhà chúng tôi không xứng với nhà họ Nguyễn các ông, lời này ông nhớ đó, nhớ cho rõ vào.” ông cụ Đường trước giờ là người biết kiềm chế, huống chi là trong đám cưới của người nhà bạn bè, ông cụ Đường chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện, lúc đó chỉ nói một câu như vậy với ông cụ Nguyễn.
“Ông cụ Đường, tức giận gì chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu sự thật mà thôi, ông đừng vì chuyện này mà giận tôi, chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ lớn như vậy, ông có lo lắng cũng là bởi vì chuyện đó mới đúng.” ông cụ Nguyễn bị mất mặt, lại nhìn thấy thái độ của ông cụ Đường, có chút thẹn quá hóa giận.
Hơn nữa ông ta đã chắc chắn nhà họ Đường lần này nhất định tiêu rồi, cũng hoàn toàn không xem ông cụ Đường ra gì.
Cho nên, ông cụ Nguyễn càng ở trước mặt của ông cụ Đường mà đâm vào chỗ đau của ông cụ Đường.
Chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ quá lớn, quá nghiêm trọng, mặc dù Tô Khiết luôn nói với họ có cách giải quyết, nhưng mà ông cụ Đường nhìn thấy sự phát triển của sự việc, trong lòng cũng rất là lo lắng, rất là sốt ruột.
Nghe thấy lời này của ông cụ Nguyễn, sắc mặt của ông cụ Đường nhịn không được mà thay đổi: “Ông Nguyễn, nhớ kĩ từng lời mà hôm nay ông nói, đừng có hối hận.”
Ông cụ Đường tin con trai của mình, ông ta cũng tin tưởng Khiết Khiết, ông biết chuyện của Vân Thành chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó hi vọng ông cụ Nguyễn sẽ không hối hận với những lời đã nói hôm nay.
“Tôi có gì phải hối hận chứ, nhà họ Nguyễn chúng tôi vốn cũng không có quan hệ gì với nhà họ Đường các ông, Đường Vân Thành đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, người làm cha như ông cũng có trách nhiệm, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn.” ông cụ Nguyễn lúc này cảm thấy đã cạch mặt nhau, thì không cần phải nhịn nữa, nhà họ Đường bây giờ đã không còn là nhà họ Đường lúc trước nữa.