Dạ Chu cười khổ, “Trong lòng có chấp niệm, tu vi không tăng được.”
“Nhưng ta cũng không để ý nữa. Có thể được ở bên cạnh nàng ta đã thấy đủ rồi.”
Lần đầu tiên Đường Quả nghe thấy Dạ Chu nói mình có chấp niệm. Cô tò mò, “Chấp niệm gì?”
“Ta cảm thấy có lỗi với nàng, muốn ở bên nàng. Ta sợ tu luyện nhanh quá sẽ xé rách hư không mà đi, kết quả…” Dạ Chu buông tay, “Kết quả là tu vi không tăng lên được.”
Chàng cũng bất đắc dĩ, nhưng cũng không để ý.
“Chàng không nghĩ biện pháp ư? Hiện tại ta không sớm thì muộn cũng có thể xé rách hư không.”
Cảnh giới nguyên đế hậu kì có thể sống đến một ngàn năm. Nếu Dạ Chu vẫn không đột phá, chỉ còn có năm trăm năm nữa. Cô tuy thù dai nhưng cũng không hi vọng Dạ Chu trì trệ không tiến.
“Không cần thiết.”
Chỉ cần cô tốt là chàng cũng tốt. Chẳng biết từ bao giờ, mong ước của chàng đã thay đổi, chỉ muốn một lòng bảo vệ cô.
“Chàng nỡ để ta đi một mình?”
“Ta cũng lo lắm,” Dạ Chu bất đắc dĩ, “Nhưng tu vi vẫn không tăng lên.”
Chàng nghĩ, lỡ cô xé rách hư không mà đi, còn lại mình chàng, tu vi của chàng vẫn vậy.
Đường Quả cau mày. Cô không muốn thế. Dạ Chu nên xé rách hư không, cô không định thay đổi cái kết này. Thêm nữa, cô cũng không ở bên Dạ Chu lâu được.
Đột nhiên mặt cô sáng lên, “Chàng qua đây, ta nói cho chàng nghe cái này.”
“Gì thế?”
“Chỉ cần chàng cùng ta xé rách hư không, cùng đến một thế giới mới, ta sẽ thành thân với chàng, thế nào?”
Nếu Dạ Chu không thể tiến bộ, cô đành phải nghĩ cách khác.
Cô vừa mới nghĩ xong đã cảm giác Dạ Chu là lạ, sau đó, nguyên khí xung quanh điên cuồng lao vào thân thể Dạ Chu. Chàng tươi cười nhìn cô.
Đường Quả cảm thấy mình vừa bị lừa.
“Nàng đừng đi.”
Dạ Chu cầu khẩn. “Ta không nghĩ nàng sẽ quyết định như thế. Ta chỉ là thề với trời, nếu nàng không chấp nhận thành thân với ta, ta sẽ không thể xé rách hư không. Chuyện này cũng đã lâu rồi.”