“Phát triển năng lực bản thân của sinh vật có trí tuệ, ức chế sự tồn tại của vũ khí nóng? Nhưng nếu người có năng lực thật sự không khác gì thần, một khi xảy ra đại chiến, lực hủy hoại cũng sẽ không khác gì chiến tranh ở thế giới hiện đại nhỉ? Cùng lắm là không ô nhiễm thôi phải không?” Nghiêm Mặc nhịn không được cười.
Nghiêm Mặc kẹp chặt hai chân, không cho người nào đó mò tay xuống dưới: “Này!”
Nguyên Chiến rút tay ra, bóp bóp mông hắn, liền ăn một cái đạp.
“Kể chuyện ngày xửa ngày xưa cho anh nghe ha.” Hắn co chân cọ cọ lên bắp đùi Nguyên Chiến, không phải câu dẫn, mà còn hơn cả câu dẫn.
“Ồ? Cậu kể đi.” Nguyên Chiến híp mắt, được ai đó cọ thật là phê.
“Câu chuyện này kể, có một thế giới đã từng giống như nơi này của chúng ta, trong bọn họ cũng có rất nhiều chiến sĩ thần huyết, chờ khi bọn họ đạt đến cấp mười, liền có thể đào núi lấp biển, không gì không làm được, có một ngày, mấy các bộ lạc lớn khai chiến với nhau, tất cả chiến sĩ thần huyết đều tham gia, sau đó, thế giới ấy bị hư hao nặng nề, rất nhiều người thiệt mạng, chiến sĩ thần huyết đã đồng quy vu tận với nhau trong cuộc chiến đó.” Trong thế giới cũ của hắn có không ít quốc gia ghi chép lại truyền thuyết từ thời viễn cổ về các cuộc chiến của những vị thần, quy mô và khí thế không khác gì chiến tranh hạt nhân.
Rất nhiều người thời hiện đại nói lịch sử địa cầu chắc chắn đã trải qua vài thời kỳ văn minh cao cấp, mỗi một văn minh đều không giống nhau, nhưng lại không ngoại lệ, khi phát triển đến một tầm cao nhất định liền vì chiến tranh hoặc thiên phạt (tỷ như đại hồng thủy, thời tiết cực nóng hoặc cực lạnh) mà biến mất.
“Chỉ vậy thôi?” Nguyên Chiến còn tưởng sẽ nghe được một câu chuyện dài hơi, nào ngờ chỉ nói mấy câu đã kết thúc.
“Chỉ vậy thôi.” Nghiêm Mặc mỉm cười, hắn bắt đầu suy nghĩ thông suốt: “Anh xem, dù phát triển như thế nào, dù đi trên con đường nào, dù là sinh vật trí tuệ nào đứng đầu chuỗi thức ăn, kết quả cuối cùng vẫn không khác gì thế, chẳng qua thời gian là dài hay ngắn. Tôi nghĩ điều mà Tổ Thần muốn tôi làm là cân bằng, đúng, chính là cân bằng.”
Những lời này Nghiêm Mặc nói bằng ngôn ngữ thông dụng, Nguyên Chiến nghe hiểu.
Nghiêm Mặc lại nói: “Tôi nghĩ tôi làm gì không quan trọng, mà là khi tôi làm thì phải biết suy xét toàn diện, ít nhất phải cố gắng giảm thiểu tối đa mức tổn hại và kéo dài thời gian diệt vong. Có lẽ Tổ Thần cũng đang làm các loại thí nghiệm, xem xem phương pháp nào, loại hình phát triển nào ít gây tổn hại nhất đối với thế giới, hơn nữa còn có thể kéo dài thời gian để các sinh vật cùng tồn tại trên thế giới này.”
Nguyên Chiến nhíu mày: “Nếu như vậy, chẳng phải Tổ Thần cũng không muốn chiến sĩ thần huyết trở nên quá lợi hại?”
Nghiêm Mặc vỗ đầu: “Ừ ha, năng lực của chiến sĩ thần huyết không thể cứ phát triển vô tận mãi, tôi cảm thấy nó sẽ bị quy tắc nào đó trói buộc. Chiến sĩ cấp mười chắc sẽ biến thành sự tồn tại giống như vũ khí hạt nhân, là thủ đoạn uy hiếp cuối cùng.”
“Vũ khí hạt nhân?”
“À, là vũ khí mà Tổ Thần từng dùng, uy lực cực mạnh, sẽ khiến thế giới này bị phá hư nghiêm trọng, nên Tổ Thần bỏ đi, không xài nữa.”
“Vậy nếu chiến sĩ thần huyết cũng tạo ra tổn hại nghiêm trọng đối với thế giới này, có khi nào Tổ Thần cũng sẽ loại bỏ người đó không?”
“Rất có khả năng. Tôi cảm thấy nếu không có phương pháp tu luyện chính xác, thì chỉ sợ các sinh vật có trí tuệ trên thế giới này rất khó đạt tới cấp mười, cho dù có đạt tới thì sức mạnh cũng sẽ không ổn định, bằng không, tùy tiện thả một chiến sĩ cấp mười ra là có thể thống trị thiên hạ, chẳng phải sao?”
Nguyên Chiến phản ứng nhanh: “Ý cậu là ngay cả Tam Thành cũng không có chiến sĩ cấp mười?”
“Tôi nghi bọn họ ngay cả cấp chín cũng chưa chắc đã có, cơ mà vẫn có khả năng bọn họ có một chiến sĩ cấp bậc cao nhất, để uy hiếp và kiềm chế lẫn nhau, nên mới hình thành thế chân vạc. Có điều, những chuyện này chỉ là suy đoán của chúng ta, chứ thực hư thế nào, không đi Tam Thành một chuyến chỉ sợ không nắm rõ được.”
“Chắc chắn sẽ tới Tam Thành, ít nhất cũng phải biết được bọn họ có bao nhiêu chiến sĩ thần huyết cấp cao.” Nguyên Chiến vẫn luôn xem Tam Thành như quân địch giả tưởng.
“Ừ, tôi nghĩ thông rồi, mùa xuân sang năm chúng ta làm giấy đi, như vậy cũng tiện cho việc dạy học và ghi chép. Có điều trước đó, tôi phải nghĩ cách làm sao để lọc nước bẩn trong quá trình sản xuất giấy, nếu không thì chắc tộc Người Cá sẽ khai chiến với chúng ta mất.”
“Làm giấy?”
“Một loại vật phẩm dùng để ghi chép tốt hơn đá phiến, về sau cũng có thể trở thành hàng hóa chủ chốt của chúng ta.” Giấy, cốt khí, muối đỏ, có ba thứ này, Cửu Nguyên sẽ giàu lên thôi.
Nguyên Chiến thoạt nhìn thì hơi lơ đễnh, nhưng kỳ thật lại rất nhạy bén: “Có phải Tổ Thần không muốn để cậu truyền kiến thức ấy lại cho mọi người? Tổ Thần có trừng phạt cậu không?”
“Nếu tôi có thể giải quyết vấn đề ô nhiễm, thì không đâu.” Nghĩ thông suốt rồi, cơn buồn ngủ cũng ập đến, Nghiêm Mặc dụi dụi mắt, cố lên tinh thần.
Có thể làm giấy, thứ này đối với hắn mà nói là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt.
Nhưng thuốc nổ? Trước khi tìm ra quặng kim loại, thứ này dù làm ra được thì cũng không có nhiều tác dụng lắm, còn làm súng ư? Cho dù có tìm ra kim loại, có lẽ bọn họ cũng chỉ có thể mày mò ra đao kiếm linh tinh, chứ còn súng ống? Xin lỗi, hắn chỉ biết vẽ, chứ không biết tạo.
Hơn nữa nếu thế giới này đã xuất hiện cốt khí, tất nhiên cũng có ý nghĩa tồn tại của nó, nền văn minh không chỉ có một, cần gì phải cố chấp với việc phát triển kim loại?
Thật ra hắn biết trong nền văn minh kim loại có bốn phát minh lớn là lò xo, bu lông, bánh răng, ổ trục, có lẽ hắn có thể áp dụng chúng vào trong cốt khí.
Nguồn năng lượng… nguyên tinh… hấp thu năng lượng tự do trong thế giới để bổ sung vào nguồn năng lượng của mình… sử dụng nhiều lần, dùng cốt khí nguyên tinh… Không biết về sau hắn có thể chế ra cốt khí dùng để sưởi ấm không nữa?
Than đá gây ô nhiễm là một vấn đề lớn. Có lẽ Tổ Thần muốn con người khai thác nhiều mặt năng lượng, chứ không phải chỉ cắm đầu vào các loại năng lượng điện năng như than đá, dầu mỏ.
Tối hôm nay, trước khi Nghiêm Mặc chìm vào giấc ngủ sâu, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm, đó chính là hắn nhất định phải tìm được một đồ đệ thông minh, có thể học một biết mười để kế thừa truyền thừa của tộc Luyện Cốt, hắn là bác sĩ, chỉ có nghiên cứu các loài sinh vật trên thế giới này mới có thể khiến hắn tình nguyện tốn thời gian cả đời, nào có nhiều thời gia để mà phát minh sáng tạo.
Nguyên Chiến ngủ muộn hơn Nghiêm Mặc, hắn nhìn người đang nằm trong lòng, vuốt phẳng cái chau mày vẫn còn đọng lại khi ngủ của Nghiêm Mặc, tư tế của hắn chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã phải gánh vác trọng trách nhiều hơn bất kỳ ai, dù là tư tế được Tổ Thần sủng ái cũng không chút an toàn, hắn muốn bảo vệ tư tế của mình, bảo vệ Cửu Nguyên, thì nhất định phải mạnh hơn bây giờ.
Nếu hắn có thể mạnh đến mức không sợ bất luận kẻ nào, cho dù cả thiên hạ đều biết quả Vu Vận nằm trong tay Mặc thì có làm sao? Cho dù mọi bộ lạc đều thèm nhỏ dãi tư tế nhà hắn thì như thế nào? Hắn đều có thể giết chết tất cả những sinh vật dám mơ ước Mặc và Cửu Nguyên!
Mấy ngày trước Ngu Vu từng tới tìm hắn, nói cho hắn biết nơi lịch luyện chiến sĩ cấp cao, nếu hắn muốn đi, y có thể nói địa điểm cho hắn, nhưng Ngu Vu còn nói, nơi lịch luyện đó rất có khả năng một khi đi là không thể trở về.
Hắn biết khi Ngu Vu đưa ra cảnh báo về nơi lịch luyện là không có hảo tâm, có lẽ muốn nhân lúc hắn không có nhà mà chiếm tư tế của hắn, hoặc không vừa mắt hắn, nên tìm cách giết chết hắn mà không đắc tội với Mặc.
Nhưng Ngu Vu thông minh ở chỗ này, có đi hay không, là do hắn lựa chọn, con cá lớn kia chỉ cung cấp địa điểm mà thôi, dù hắn chết thật thì cũng chẳng liên quan gì tới người cá.
Nguyên Chiến biết kỳ thật trong lòng mình đã hạ quyết định.
Chờ Ma Nhĩ Càn đưa nô lệ tới, sắp xếp tốt công chuyện trong bộ lạc, hắn sẽ đi đến nơi lịch luyện một chuyến.
Hắn sợ chết, vì còn rất nhiều thứ và một người mà hắn không buông xuống được, nhưng hắn cần phải mạnh hơn.
Nếu hắn thật sự chết ở nơi lịch luyện, vậy hắn cũng không xứng là thủ lĩnh Cửu Nguyên, càng không xứng là bạn đời duy nhất của Mặc!
Tôi sẽ trở về! Nguyên Chiến cúi đầu, học theo Nghiêm Mặc gặm một cái lên miệng hắn.
…
Cách Cửu Nguyên chừng năm sáu trăm km, trên con sông lớn.
Từng chiếc thuyền gỗ cỡ lớn chạy từ hạ du lên, phía trước là những con Toàn Quy đang nửa chìm nửa nổi trong nước.
Kỳ Nguyên đứng ở đầu thuyền, nhìn ra xa xa liền thấy bờ sông vốn trống không nay lại mọc lên vài căn nhà, căn lớn nhất chắc có thể chứa được trăm người.
Bọn họ mới rời đi được bao lâu mà đã mọc lên căn nhà lớn như vậy?!
Kỳ Nguyên kinh ngạc, anh ta nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được chiến sĩ thần huyết cấp bảy lại tự mình đi xây nhà, chỉ đoán Cửu Nguyên hẳn là có ít nhất hai chiến sĩ thần huyết có thể khống chế đất.
Lúc đoàn người Nguyên Chiến ở trong khu rừng đá, Nghiêm Mặc đã xúi Nguyên Chiến chiếm địa bàn phụ cận trước.
Khu rừng đá, bờ sông lớn, nhất định phải chiếm lĩnh, tóm lại, ai tới cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra mảnh đất này đã có chủ.
Cho nên Kỳ Nguyên không chỉ thấy được nhà cửa, anh ta còn thấy một tảng đá thật lớn, tảng đá có một mặt bằng phẳng, bên trên khắc bốn chữ to thật sâu: Lãnh thổ Cửu Nguyên!
Kỳ Nguyên không đọc được bốn chữ kia, nhưng anh vẫn có thể đoán được ý nghĩa của tảng đá đó.
Nơi này đã bị Cửu Nguyên chiếm lĩnh.
Kỳ Nguyên cũng không quan tâm, nơi này là vùng đất hoang dã, địa bàn Ma Nhĩ Càn bọn họ rất lớn, căn bản không hiếm lạ gì mảnh đất ở thượng du sông lớn.
Khi thấy đoàn người Ma Nhĩ Càn đưa nô lệ tới, các chiến sĩ Cửu Nguyên cắm chốt ở nơi gặp mặt cũng đi tới bờ sông.
Muối đỏ đã có sẵn, lúc tư tế đại nhân trở về đã giao muối cần trao đổi với Ma Nhĩ Càn cho người ở lại nơi gặp mặt.
Còn về phần nhiều muối đỏ như vậy, tư tế đại nhân cất ở đâu, lấy ra từ đâu, các chiến sĩ Cửu Nguyên tỏ vẻ: Tư tế đại nhân của tụi tôi không gì không làm được!