Bỗng nhiên, mắt cá chân gã tê rần, cảm giác này giống như là bị cái gì đó hung hăng ngoạm một ngụm.
Một cú táp này đến vừa nhanh vừa ngoan độc, lực chú ý của Tưởng Từ hoàn toàn đặt ở Teddy phía trước, đối với chuyện này không hề phòng bị, bị cả kinh nên trọng tâm không xong mà ngã lăn quay ra đất.
Gã nhịn không được quay đầu lại nhìn rốt cuộc là cái thứ gì cắn gã, lại chỉ thấy được một cái mông tròn tròn núch ních no đủ đang dần đi xa.
Tuy rằng là giống chó chân ngắn, nhưng Corgi vẫn là chó hộ vệ hoàng gia mà.
Thậm chí có thể đảm nhiệm công việc chăn nuôi gia súc, giống như hiện tại đối kháng người xấu một chút cũng không nói ngoa.
Corgi mang theo Teddy nhanh chóng đi xa, biến mất ngay tại hành lang.
“Đậu má?!” Tưởng Từ té dưới mặt đất không khỏi hoài nghi nhân sinh, ngay cả một con Corgi cũng có thể làm gã ngã nhào?
Ngay cả chôm một con chó nhỏ mà gã cũng làm không được, chẳng lẽ gã thật sự là một tên củi mục nhìn trúng mục tiêu nhất định là hỏng bét à?
Hồi tưởng lại nhân sinh thất bại của mình hơn hai mươi năm qua, gã không khỏi bi từ giữa bi ra.
Tưởng Từ có chút hoài nghi nhân sinh mà đứng lên, có phải hôm nay thật sự không nên làm kẻ trộm không? Sao gã cứ có cảm giác mọi việc không nên tích sự gì nhỉ?
Nếu không vẫn là không ăn trộm chó, có thể chôm một chút đồ đạc mang đi cũng được, ít nhất tiền công cuối tuần này phải hoàn vốn chứ?
Gã không chí khí nghĩ vậy.
Nhưng vận mệnh nhất định bảo với gã, hôm nay phải đen đủi rồi.
Bởi vì lần này xuất hiện ở trước mắt gã chính là —— Lam Lam.
Lam Lam và Lạc Lạc đang đứng trước cửa phòng, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa lớn bị khóa lại, điều này làm cho chúng cảm giác hơi rầu, đang thương lượng đối sách.
Tưởng Từ còn nhớ rõ chính là nó lao tới hạ gục chính mình, sau đó mở ra hành trình thất bại của mình đêm nay.
Một ngọn lửa giận vô danh dâng lên trong lòng gã, đều do nó, nếu không có nó, mình lúc ấy có thể một lưới bắt hết bọn chó trong ngăn tủ, sao còn mất công phu mà lại không được gì sau đó.
Tưởng Từ lại một lần nữa bốc lên chiến ý, một con này, gã tuyệt đối không thể buông tha.
Hắn nhất định phải làm thịt nó.
Tưởng Từ không hé một tiếng cầm súng gây mê lên, bóp cò súng với Lam Lam đang gảy gảy chốt cửa.
“Nguy hiểm!” Lạc Lạc cảm thấy không đúng, nó mạnh mẽ va chạm, đâm thân thể Lam Lam cho ngã sang một chút.
Rất may mắn là hình thể của Lạc Lạc không phải như mèo bình thường, to lớn hơn nhiều, bằng không nó chính là đẩy không nổi Lam Lam rồi.
Mũi tiêm gây mê sượt qua thân thể Lam Lam, vèo một tiếng đánh vào trên cửa.
Một mèo một chó quay đầu lại, nhìn Tưởng Từ mắt lộ ra ánh sáng hung ác.
Lam Lam nói: “Hắn nhìn qua rất tức đó nha.”
Lạc Lạc: “Tôi cảm thấy hắn muốn làm một mâm cầy bảy món, còn là mùi vị Lam Lam nữa.”
Súng gây mê là vì không làm chó bị thương, dễ bán ra giá tốt, nhưng hiện tại gã đã không còn quyết định như vậy nữa.
Tưởng Từ đem súng gây mê vác sau lưng, lấy ra dao trước đó đã chuẩn bị, hướng về Lam Lam vọt qua.
Lam Lam và Lạc Lạc cũng không phải ngốc, nhanh như chớp chạy trốn.
Nhưng lúc này đây, dưới cơn phẫn nộ, Tưởng Từ đuổi theo bọn nó không bỏ.
Nương theo quen thuộc với địa hình, Tưởng Từ thế nhưng có thể gắt gao đuổi theo bọn nó không mất dấu, một đường đuổi theo chặt chẽ.
Chạy qua một góc nọ, lòng Lam Lam nhất thời trầm xuống.
Nó chạy sai vị trí, ở cuối hành lang chỉ có một cái kho trữ hàng, cũng không còn đường nào khác.
Kẻ xấu đuổi theo phía sau đã càng ngày càng gần, bất đắc dĩ, chúng nó trực tiếp giấu mình vào kho trữ hàng.
Tưởng Từ cũng một đường đuổi theo đi vào.
Lúc này đây gã học được thông minh, trực tiếp trở tay khóa cửa lại, xem xem bọn nó còn chạy như thế nào.
Trong kho yên lặng, không có một chút âm thanh, nhưng Tưởng Từ sẽ không lại bị biểu hiện giả dối như vậy lừa gạt nữa, gã cầm theo dao, vung vẩy mãnh liệt mỗi một chỗ khả nghi.
Lam Lam và Lạc Lạc đang trốn trao đổi một chút ánh mắt: dữ quá đi.
Xem ra lúc này đây bọn nó không dễ dàng tránh được một kiếp như vậy.
Mắt thấy vị trí của Tưởng Từ cách bọn nó càng ngày càng gần, Lam Lam không khỏi khẩn trương đứng lên.
Con người này hung dữ như vậy, nếu như bị gã tìm được, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện không tốt, nói không chừng sẽ không gặp được chủ nhân nữa.
Phải phải chủ động phóng ra.
Một mèo một chó lại một lần nữa mở ra kế hoạch hợp tác.
Tưởng Từ theo thứ tự kiểm tra các vị trí khả nghi, rất nhanh, kho trữ hàng đã bị gã kiểm tra qua rồi.
Ánh mắt lợi hại nhìn quét giữa không trung, xem ra con chó kia ở ngay tại nơi này.
Gã xách dao lên đang chuẩn bị đi qua, bỗng nhiên một mảnh màu đen bổ nhào vào trước mặt gã, che mất tầm mắt gã, theo đó mà đến còn có đau đớn khi mặt mũi bị bấu véo vào.
Tưởng Từ cảm thấy phẫn nộ, gã biết đây là cái gì!
Đây là con mèo chết tiệt của ông chủ, cả ngày chỉ biết dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn gã, giống như gã là cái thứ gì bẩn thỉu vậy.
Quả nhiên là kẻ đáng ghét, ngay cả phía sau cũng phải ra quấy rối.
Tưởng Từ ý đồ bắt lấy Lạc Lạc, cho nó một đao tiễn nó lên đường thống khoái.
Gã cũng không nghĩ đến mèo vốn nhanh nhạy, con mèo này lại giống như thành tinh, trơn trượt vô cùng, căn bản bắt không được.
Gã lại không dám tùy tiện vung dao, lỡ đâu đâm nhầm vào đầu mình, vậy cũng không phải chuyện đùa.
Một người một mèo đang giằng co.
Đúng lúc này, một lực mạnh mẽ đập vào phía sau lưng gã.
Lam Lam trước đó cùng Lạc Lạc trốn ở chỗ cao, lần này ngắm chuẩn thời cơ, đẩy một túi thức ăn cho chó lớn xuống.
Túi đóng gói 10kg, nhất thời đập cho Tưởng Từ bên dưới lảo đảo một cái.
Thấy gã đứng thẳng không xong, Lam Lam không ngừng cố gắng.
Thức ăn cho chó vốn chất đống suốt một hành bị nó đẩy xuống liên tiếp không ngừng, có rơi trên mặt đất, có tinh chuẩn địa nện trên người Tưởng Từ, làm cho gã không có cách nào chuyên tâm đối phó Lạc Lạc.
Rốt cuộc, Tưởng Từ dưới tình huống thị lực bị hạn chế, sẩy chân trúng thức ăn chó rơi trước đó, cả người hung hăng ngã xuống mặt đất.
Thấy thế, Lam Lam một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, liên tục đẩy vài bao thức ăn chó xuống, ép Tưởng Từ đến chặt chẽ vô cùng.
Sau đó thức ăn chó không đủ, Lam Lam thuận tay lại đẩy mấy bình nước đi xuống.
Bình nước cứng chắc nện mạnh lên đầu Tưởng Từ, phát ra một tiếng “Binh”, Tưởng Từ vốn còn có ý đồ giãy dụa nháy mắt bất động.
Thấy gã không nhúc nhích, Lam Lam hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
Lạc Lạc vươn ra móng vuốt lông xù của mình, cho gã một cái Miêu Miêu quyền.
Không tỉnh.
Dò xét một chút hô hấp, còn thở.
Lạc Lạc bình tĩnh ngầm kết luận: “Hôn mê rồi.”
Lam Lam từ chỗ cao nhảy xuống: “Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?”
Móng vuốt của Lạc Lạc chỉ vào một chuỗi chìa khóa sáng sáng phía trước: “Trên người hắn có mang theo một chìa khóa, nhưng là chúng ta dùng móng vuốt không có biện pháp mở khóa, chỉ có thể chờ ngày mai có người đến làm thôi.”
Lúc này sắc trời đã muốn hơi rõ ràng lên, qua không lâu nữa sẽ có nhóm nhân viên đầu tiên đi làm.
Vì thế, một mèo một chó dùng tư thế trông coi phạm nhân canh giữ bên người Tưởng Từ.
Sau đó có càng ngày càng nhiều thú cưng đến gần nơi này, chúng nó vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài kho trữ hàng, ánh mắt nặng trịch tựa như có thể xuyên thấu qua ván cửa.
Ngày hôm sau.
Triệu Tiểu Hà và Đệ Nhất Phú Quý cùng nhau đến khu vui chơi thú cưng.
Hôm nay các cô phát hiện tình huống có phần không thích hợp, sao cửa không gian bên trong lại bị khóa lại?
Dựa theo lệ thường, bên ngoài hẳn là có thú cưng đang đùa giỡn, hiện giờ cũng là một mảnh im lặng.
Các cô đều ý thức được, chỉ sợ là xảy ra vấn đề.
Rất may, làm nhân viên nên trên tay hai cô cũng có chìa khóa, rất nhanh liền mở cửa ra.
Bên trong có chút ngổn ngang, như là kết quả của việc mấy thú cưng chơi điên suốt cả đêm.
Nhưng không có nhìn thấy thú cưng, một con cũng không có.
Triệu Tiểu Hà ngơ ngác: “Chúng nó đi đâu rồi?”
Đệ Nhất Phú Quý cũng có chút ngây người: “Chúng ta đi tìm đi……”
Cuối cùng, sau đi tìm tòi tất cả các khu vực thú cưng thích hoạt động cũng không tìm được, hai cô bé gấp đến trán toát mồ hôi rốt cuộc tìm được nhóm lông xù đang tập hợp xung quanh kho trữ hàng.
Chúng nó toàn bộ tụ tập ở cùng một chỗ, giống như là đang canh giữ tội phạm nghiêm trọng gì đó.
Nhìn thấy hai cô gái đến đây, không ít các cún vẫy đuôi với các cô, còn chủ động tránh ra một con đường cho các cô đi.
Hai người ngay tại loại tư thế chúng tinh phủng nguyệt này, vẻ mặt ngơ ngác mở ra cửa kho trữ hàng.
Trong kho trữ hàng là một đống hỗn độn.
Nhưng này cũng không phải là nghiêm trọng nhất, nhân viên ca đêm tối hôm qua đang nằm dưới bao thức ăn chó to, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn như là hôn mê rồi.
Trong lòng Triệu Tiểu Hà quýnh lên: “Ấy, này không phải cái người gì gì mới tới kia sao? Anh ta làm sao vậy?”
Cô đang chuẩn bị tiến lên, lại bị Đệ Nhất Phú Quý bên cạnh ngăn cản.
Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Triệu Tiểu Hà, Đệ Nhất Phú Quý chỉ hướng về phía bên cạnh Tưởng Từ: “Từ từ, bà xem trên tay hắn có dao, trên lưng còn giống như có súng gây mê với dây thừng.”
Triệu Tiểu Hà tập trung nhìn vào, quả nhiên là như thế.
Một nhân viên khu vui chơi thú cưng, nửa đêm khóa cửa, còn mang theo dây thừng, dao và súng gây mê, gã ta muốn làm gì?
Cô nhìn về hướng các thú cưng, theo đáy mắt bọn nó đọc ra đề phòng đối với Tưởng Từ, này cũng không phải là ánh mắt bình thường mà bọn nó nhìn về phía các nhân viên.
Cô lại nhìn về phía con mèo trong khu vui chơi —— Lạc Lạc.
Lạc Lạc canh giữ ngay trước mặt Tưởng Từ, con ngươi màu vàng nhạt tựa hồ là muốn nói cho cô biết cái gì đó.
Tổng hợp lại những tin tức này, Triệu Tiểu Hà nháy mắt hiểu được, tối hôm qua khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đệ Nhất Phú Quý lấy ra điện thoại di động: “Tóm lại, vẫn là báo cảnh sát trước đi.”
Trong quá trình Chờ đợi cảnh sát tới, Lam Lam cùng Lạc Lạc trao đổi một ánh mắt.
Con người chắc chắn không thể tưởng tượng được bọn nó đã vượt qua một buổi đêm như thế nào.
Đây là chuyện bí mật của lông xù.
Hết chương 207.