Ánh mắt Thanh vương vô cùng ôn nhu, mỗi khi hắn nhìn Hạ Liên Phòng đều không giống khi nhìn người khác. “Ta chỉ là muốn khi ta còn sống, bầu bạn nàng du ngoạn khắp thiên hạ này một lần. Bằng không, sau này ta già đi, đi không được nữa thì nên làm thế nào cho phải nha.”
Hắn trêu ghẹo làm Hạ Liên Phòng mỉm cười, nhưng nàng lập tức cúi đầu cười nhẹ rồi đột nhiên hỏi: “Là ngoại tổ phụ truyền tin đến sao?”
Thanh vương sửng sốt.
Hạ Liên Phòng ngẩng đầu lên, vẫn cười xinh đẹp như cũ. Nàng nhìn Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi ở đằng trước đang truy đuổi đùa giỡn, Thập Lục hoàng tử không biết nói gì đó khiến Hạ Mạt Hồi tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đuổi theo đánh hắn, hắn lại cười thoải mái, ở trong bụi hoa tận tình tránh né. Thiên Tuyền Diêu Quang cũng cười gập cả người lại. “Thiếp cũng không ngốc, trước đó chàng có thể từ biên cương trở về gấp, một là bởi vì đã đánh lùi quân địch, thứ hai, cũng là vì cho phủ Tín Dương hầu một cơ hội thừa dịp hành động. Thiếp ở Yến Lương giữ chân Nhiếp đại Nhiếp nhị cùng Nhiếp tứ, Tín Dương hậu nhất định sẽ hồi kinh, khi đó, không có Tín Dương hậu quản lý, chỉ còn lại nam nhi Nhiếp gia, tất nhiên sẽ lộ ra dấu vết. Ngoại tổ phụ cùng đại cữu phụ chỉ cần nghiêm khắc tử thủ, nhưng thời gian dài bọn họ nhất định sẽ gặp chuyện không may. Mà Hoàng Thượng sở dĩ không cho Tín Dương hậu rời kinh cũng là vì muốn mượn cơ hội này. Giống như là… Ôm cây đợi thỏ.”
“Ta đã sớm biết rằng không thể gạt được A Phòng.” Thanh vương mỉm cười, thương tiếc nhìn Hạ Liên Phòng. “Đây cũng là kế hoạch của ta cùng Tĩnh quốc công, vốn chỉ định một mình ta rời đi, Tĩnh quốc công lưu lại, khổ nỗi phủ Tín Dương hầu quá mức giảo hoạt và cẩn thận. Vì thế, mượn danh thành thân, người Phủ Tĩnh quốc công cũng toàn bộ hồi kinh, đem toàn bộ biên giao cho người Nhiếp gia.”
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
“Hiện tại, bọn họ bắt đầu có hành động rồi?” Hạ Liên Phòng hỏi.
Thanh vương khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Biểu tình của Hạ Liên Phòng vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ: “Cho nên chàng muốn đi phải không?”
“Ta sẽ rất nhanh trở về, A Phòng, tin tưởng ta, được không?”
Hạ Liên Phòng nhếch miệng, đột nhiên cười nói: “Nam nhi nên đỉnh thiên lập địa, an quốc an dân, thiếp tất nhiên tin tưởng chàng. Lời này dù lặp lại bao nhiêu lần thiếp vẫn còn phải nói, đao kiếm vô tình, phải cẩn thận.”
Thanh vương một phen đem nàng kéo vào trong ngực ôm lấy, miệng lầu bầu một câu: “Thật sự không muốn rời xa nàng.”
“Mĩ nhân hương, anh hùng trủng* a.” Hạ Liên Phòng cảm thán. “Ngay cả Thanh vương điện hạ cũng bị sa vào trong đó, chuyện này nếu như bị trăm vạn nam nhi trong quân đội Đại Tụng ta biết được, chắc sẽ khiến họ sa sút tinh thần nha!” Vương gia xưa nay cao cao tại thượng siêu thoát thất tình lục dục lại cũng ngu ngốc sa vào sắc đẹp, nghĩ thôi đã thấy không thể tin được.
(*Mỹ nhân hương, anh hùng trủng: nghĩa là “Mỹ nhân dịu dàng là mồ chôn anh hùng”
“Lần này ta rời đi, chuyện trong kinh đều cần dựa vào nàng.” Thanh vương nói, “Vạn chuyện đều cần để tâm, hết thảy lấy an nguy của nàng làm chủ. Hoàng huynh sẽ nghĩ cách vây Tín Dương hậu ở Yến Lương, nếu nàng không thể không giao tiếp với người này, tất yếu phải nhớ rõ, bên người dẫn theo Thiên Tuyền cùng Diêu Quang, ta cũng để Thiên Xu lại với nàng.”
“Không được, có Thiên Tuyền Diêu Quang cùng Ngọc Hành đã đủ rồi, không cần hơn nữa.” Hạ Liên Phòng lắc đầu. “Huyền y vệ nhân tài đông đúc, đâu cần để Thiên Xu lưu lại chứ?”
Thanh vương lại hết sức kiên trì nói: “Nhất định phải lưu lại, nếu không phải ba người khác có chỗ ta càn dùng, ta sẽ để toàn bộ bọn họ lưu lại. Đối với ta mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng nàng.”
Hắn nói không có gì quan trọng bằng nàng…”Vậy… nếu bắt chàng lựa chọn giữa thiếp cùng giang sơn xã tắc, chàng chọn ai nha?”
Hắn không hề nghĩ ngợi liền đáp: “Ta đều muốn.”
Hạ Liên Phòng hờn dỗi một tiếng: “Không được tham như vậy, chàng chỉ có thể lựa chọn một bên.”
“Nếu không thể bảo vệ quốc gia, sao dám xưng là nam nhi? Vô luận thân là tướng quân hay là trượng phu, vạn dặm non sông của Đại Tụng triều, nữ tử thân ái trong lòng, ta đều không chắp tay nhường cho người khác.”
Hạ Liên Phòng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nở nụ cười xinh đẹp.
Trong lòng đã hiểu, hắn làm một nam nhi Đại Tụng triều có trách nhiệm. Nhưng mà vừa nghĩ đến phải tiễn hắn rời đi, phu thê chia lìa, trong lòng Hạ Liên Phòng vẫn không nhịn được có chút ưu thương. Mặc dù cần cho phủ Tín Dương hầu thêm một ít thời gian nên Thanh vương chí ít cũng phải nửa tháng sau mới khởi hành, nhưng Hạ Liên Phòng vẫn khó có thể khống chế cảm xúc rầu rĩ không vui. Nàng kỳ thật căn bản không phải nữ tử tài đức sáng suốt rộng lượng nha, tâm nàng nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ chứa được vài người, cái gì khác cũng không dung thứ được.
Tâm tình của nàng biến hóa thế nào, hoàn toàn không thể gạt được ánh mắt Thanh vương.
Ngày tháng ở lại không còn nhiều cho nên hắn thường xuyên mang nàng du ngoạn khắp nơi, đem hứa hẹn trước khi già đi thăm thú một lượt non sông Đại Tụng cảm thụ trước một phen, trong mấy ngày này, bọn họ cái gì cũng không nghĩ, cũng cái gì không làm, những người khác thích làm gì cũng không liên quan đến bọn họ.
Tuy rằng ngoài miệng nói rất nhanh sẽ trở về, nhưng phu thê hai người đều biết rõ trong lòng, chỉ sợ chuyến đi này sẽ phát sinh đại biến cố. Ngày đó Tĩnh quốc công mang theo con cháu hồi kinh tham gia hôn lễ hai người, sáng sớm ngày hôm sau liền lặng lẽ phái hai cha con Lam Chiến Lam Vãn trở về biên cương, yên lặng quan sát người Nhiếp gia. Còn Tĩnh quốc công thì bắt đầu cáo ốm không ra cửa, Lam Chiến làm con trai độc nhất, tất nhiên cần ở trước giường phụng dưỡng thuốc thang, vì thế Phủ Tĩnh quốc công đóng cửa từ chối tiếp khách, vì biểu hiện cho giống thật, ngay cả Hoàng Thượng cũng hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đi thăm. Tĩnh quốc công đã tuổi lớn, nói ông nhiễm lên bệnh nặng, không ai sẽ không tin, hơn nữa có Ngọc Hành giỏi hóa trang ở đây nên chưa từng bị lộ.
Không có Tín Dương hậu, người Nhiếp gia càng thêm vô cùng cao ngạo, chuyện gì không dám làm? Không sợ bọn họ phạm sai lầm, chỉ sợ bọn họ không phạm sai lầm! Chỉ cần một trong số Nhiếp tam, Nhiếp tứ, Nhiếp ngũ xa tại biên cương lộ ra dấu vết, bọn họ liền có thể tìm hiểu nguồn gốc, đem đám loạn thần tặc tử này một lưới bắt hết! Nhánh quân đội thần bí, có liên quan mật thiết đến Nhiếp gia, Thanh vương điều tra lâu như vậy mới có thể xác định, người Nhiếp gia—— quân đội thần bí—— Đại Nguyên triều, giữa ba thế lực này, có quan hệ không tầm thường.
Nói cách khác, phủ Tín Dương hầu có ý đồ thông đồng với địch bán nước! Thậm chí lấy binh khí lương thảo của Đại Tụng triều, âm thầm triệu tập quân đội, là vì một ngày nào đó sẽ tìm nơi nương tựa ở Đại Nguyên!
Nhiếp gia là trăm năm vọng tộc, có thể khiến cho bọn họ cấu kết với Đại Nguyên, trong đó nhất định có đầu mối then chốt. Mà đầu mối then chốt này là cái gì, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả. Điều duy nhất rõ ràng chính là, nếu để cho Đại Nguyên hiếu chiến thành tính dân phong dã man xâm chiếm giang sơn Đại Tụng thì nhất định sẽ là cảnh máu chảy thành sông, địa ngục nhân gian!
Vài thập niên trước, khi tiên đế còn tại thế, Đại Tụng cùng Đại Nguyên cũng từng khai chiến, lúc ấy đại nguyên soái lĩnh quân định ra chiến lược sai lầm, dẫn đến Đại Tụng liên tục mất đi năm tòa thành trì! Quân đội Đại Nguyên sau khi đóng quân vào thành trì của Đại Tụng liền giết chóc phóng hỏa cướp đoạt, không chuyện ác nào không làm, cho dù là phụ nữ mang thai, lão nhân cô quả, trĩ đồng tuổi nhỏ… bọn họ cũng không buông tha. Thi thể dân chúng chết thảm chất đống thành núi, dẫn phát đại ôn dịch, cho tới sau này Thanh vương lãnh binh đoạt lại thành trì, dàn xếp dân chúng xua đuổi ôn dịch, tựa như vẫn còn oan hồn ở trên thành trì khóc thét, lẩn quẩn không chịu rời đi.
Quyết không cho phép có khả năng thua, bởi vì nếu thua, dân chúng Đại Tụng triều sẽ phải đối mặt với vạn kiếp bất phục! Lúc đó Thanh vương còn tuổi nhỏ, nhưng hắn lại nhớ rõ, tiên đế căm thù Đại Nguyên đến tận xương tuỷ thế nào! Tâm nguyện Phụ hoàng chưa thể hoàn thành, liền để hắn đi làm đi!
Đại Nguyên khác với các tiểu quốc và dân tộc du mục nơi biên cảnh, tuy rằng bọn họ cũng sinh ra ở trên lưng ngựa, giành thiên hạ trên lưng ngựa, chết đi trên lưng ngựa, nhưng lại sống ở chỗ sống nước cây cối phong phú, thổ địa phì nhiêu. Bọn họ vốn nên an cư lạc nghiệp, khai khẩn thổ địa, nhưng trong bản chất có dục vọng tranh đoạt khiến cho bọn họ vĩnh viễn vô pháp an phận xuống. Từ hoàng thân quốc thích cho tới lê dân bách tính, gần như ai cũng hiếu chiến thích giết chóc. Là một quốc gia cực kỳ đáng sợ. Vốn dĩ biên cảnh còn có không ít tiểu quốc, nhưng bọn họ hoặc là bị Đại Nguyên tiêu diệt, hoặc là nương nhờ vào Đại Tụng, bằng không căn bản vô pháp sinh tồn giữa hai cường quốc. Về phần dân tộc du mục còn lại chỉ có hơn chớ không kém Đại Nguyên, luôn theo chí hướng “Đánh thắng được liền đánh, đánh không thắng liền chạy”, vừa muốn đến chia một chén canh, vừa không dám chính diện chống lại.
Hai quốc khai chiến đã lâu, lúc trước Thanh vương xâm nhập địa phận Đại Nguyên, đốt cháy lương thảo, khiến cho bọn họ tổn thất thảm trọng nên mới cuống quít lui binh, vì vậy mới có gần một năm hòa bình. Nhưng mà, bọn họ lại bắt đầu ngoa ngoe rục rịch. Tựa hồ một ngày không thôn tính Đại Tụng, bọn họ liền một ngày không được an tâm.
Mà người Nhiếp gia, ở giữa chuyện này lại sắm một gì chứ? Hạ Liên Phòng không thể hiểu, cái dạng hấp dẫn gì mới có thể làm cho Nhiếp Vô Tích buông tha danh dự cùng căn cơ trăm năm của Nhiếp gia, lựa chọn cưỡi hổ lột da. Chẳng lẽ cấu kết với Đại Nguyên, hắn liền xác định nhất định sẽ thành công sao? Loại hành vi ngu xuẩn như thiêu thân lao đầu vào lửa đó thật sự không giống như là quyết định Tín Dương hậu hắn sẽ làm ra.
Mọi người đều đang chờ.
Nhiếp Vô Tích đang chờ một cái cơ hội, Thanh vương đang chờ một cái chứng cớ, Đại Nguyên đang chờ một thời cơ có thể nắm chắc một ngụm thôn tính Đại Tụng… Mọi người đều đang chờ. Giống như là một ván cờ, chỉ là ai cũng không biết cuối cùng kết quả sẽ như thế nào. Bản thân mình là quân cờ của người khác hay là người khác là quân cờ của bản thân mình, hư hư thật thật, thật thật giả giả, giống như trăng trong nước, hoa trong gương, không thể nhìn rõ trắng đen.
Nhưng mà theo tình cảnh trước mắt mà nói, điều tra ra đội quân thần bí kia mới là quan trọng nhất. Sợ là sợ đến thời điểm khi Tín Dương hậu lấy danh “Thanh quân trắc (thanh trừ kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua)”, tùy tiện chọn lý do liền suất lĩnh đại quân lao thẳng tới Yến Lương thì phiền toái rồi. Nếu trong thành lại có người tiếp ứng nữa thì…
Mấy thập niên qua, không ai sẽ hoài nghi uy tín của phủ Tín Dương hầu trong quân đội, tựa như không ai sẽ hoài nghi Phủ Tĩnh quốc công cùng Thanh vương. Quân đội chia ra làm bốn, Nhiếp gia chiếm hai phần trong đó, thêm nữa còn có quân đội thần bí kia, đến cuối cùng hươu chết vào tay ai thì thật khó mà nói. Dù cho có 100% nắm chắc đánh lui địch nhân, nếu Đại Nguyên cũng cùng một giuộc, thừa dịp đến đánh cướp… Đến lúc đó, cho dù có thể đánh lui quân địch, tất nhiên Đại Tụng cũng bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.
Một trận chiến tranh, ít nhất sẽ khiến một quốc gia thụt lùi 10 năm. Càng chưa nói đến người Đại Nguyên không có chút lòng thương hại nào, khi bọn họ đối mặt với dân chúng của quốc gia khác, biểu hiện luôn cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn.
Cùng với mùa thu đến, cuộc thi Hương ba năm một lần của Đại Tụng cũng muốn bắt đầu.
Hạ Lan Tiềm là học sinh ưu tú nhất của Quốc Tử Giám, tiên sinh trong Quốc Tử Giám đều ký thác kỳ vọng cao với cậu, người nhà cũng như thế, nhưng mà cảm xúc của Hạ Lan Tiềm lại rất suy sụp, mấy ngày qua đều là rầu rĩ không vui, hỏi cậu làm sao cũng không nói, nhưng luyện võ đọc sách lại chuyên cần hơn trước rất nhiều. Hạ Liên Phòng nhìn ở trong mắt, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đây là đệ đệ nàng từ nhỏ nhìn đến lớn, trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, không ai rõ ràng hơn so với nàng.
Nó muốn lên chiến trường.
Muốn bảo vệ quốc gia, chiến đâu nơi xa trường, anh dũng giết địch, da ngựa bọc thây. Đó là nhiệt huyết mênh mông trong lòng tất cả nam nhi, là lời kêu gọi khắc sâu từ trong linh hồn phát ra ngoài.