“San San cũng như Sở Sở.” Cố Lan San cười nói.
Thư ký của Thịnh Thế dần hiểu ra, bắt đầu nhớ lại, thì ra đại Boss ởphòng làm việc giọng nói luôn bất lực cùng đau khổ gọi ‘Sở Sở’, thì ralà nhũ danh của bà chủ, hèn chi hôm qua, cô gọi điện tới Thịnh gia, saukhi bà chủ nhận, chỉ đơn giản nói một câu ‘tôi sẽ nói với anh ấy’, vàigiờ sau thì đại Boss đã tới công ty làm! Giờ cô cũng đã hiểu, người đạiBoss cưới cũng là người đại Boss yêu sâu đậm!
Thư ký của Thịnh Thế biết vậy, trong lòng vui vẻ không ngớt, xe ra từ nay về sau, nếu lúc công ty có việc quan trọng, không thể tìm đại Bossthì có thể tìm bà chủ!
Lúc mọi người trò chuyện, thì phục vụ đã dọn lên món chính.
Hai phần cơm trắng do Cố Lan San kêu, cho nên Thịnh Thế đặt ở trước mặt cô.
Nhưng Cố Lan San không có ăn, mà đưa cho Cố Ân Ân, Cố Ân Ân liềnhiểu, cười tiếp nhận cơm trắng, đặt trước mặt Hàn Thanh Trì: “Thanh Trì, em quên mất là anh không ăn được tôm, may mà San San nhớ kỹ!”
Hàn Thanh Trì cười nhìn Cố Lan San, nói: “Cảm ơn.”
Vương Giai Di thấy như vậy, lại mở miệng nói, giọng nói có chút cao:“Cố Lan San biết thật nhiều chuyện liên quan đến anh Thanh Trì!”
Cố Lan San cầm đũa, không nhanh không chậm ăn, nghe thấy ý tứ tronglời nói của Vương Giai Di, cô cũng đã quen thói thích gây sự của cô ta,cho nên cũng lười nói lại, tiếp tục im lặng ăn.
Cố Ân Ân lại không cảm giác được bất kỳ cái gì, vì thế vui vẻ nói:“San San biết cũng không có gì lạ, trước đây em ấy, chị cùng Thanh Trìluôn ở cùng một chỗ.”
Vương Giai Di nghe vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Cố Lan Sanmột chút, sau đó lại nhìn Hàn Thanh Trì, nở nụ cười bí hiểm, cúi đầu,tiếp tục ăn.
Xem ra, Cố Lan San thật sự thích Hàn Thanh Trì, nói vậy là Thịnh Thế không biết… Cô thật tò mò, nếu Thịnh Thế biết…