Lấy đồ mở thùng gỗ, đổ ra đầy một bát lớn rượu nho, lại thêm vào mấy khối băng mới bưng cho Lý Tịnh. Ly sứ men xanh kết hợp với màu đỏ tươi của rượu trông thật bắt mắt.
Đá lạnh trong ly cứ nổi lại chìm, vừa nhìn đã biết là thứ tốt. Lý Tịnh bưng lên vừa ngửi, nhấp một ngụm thở dài, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ thứ gì đó vào trong ly rượu. Vân Diệp nhìn kỹ thì hóa ra là đường trắng, rượu nho không phải uống nguyên vị sao, vì sao Lý Tịnh lại cho thêm đường? Lý Tịnh làm vậy để làm gì? Lão vốn xuất thân từ hào môn, nhất định không thể không biết cách uống rượu nho. Nhưng Vân Diệp lại không dám hỏi, lão nhân gia gần đây tính tình rất xấu.
– Tiểu tử nói đi, vô cớ xum xoe không gian tức đạo, ắt có chuyện muốn nhờ, cứ việc nói thẳng ra.
Không ngờ Lý Tịnh lại mở miệng trước, điều này khiến cho Vân Diệp vô cùng cảm động, hiện tại đừng nói Lý Tịnh uống rượu nho cho đường, dù lão có cho nước tương Vân Diệp cũng cho là đúng.
– Ngài một đời chinh chiến, bách chiến bách thắng, đánh từ nam tới bắc, đánh đâu thắng đó, có thể nói là nhất đại quân thần của Đại Đường ta, tiểu tử có một thỉnh cầu nho nhỏ, nếu như ngài có thể đến thư viện dạy mấy tiết, tiểu tử xin thay mặt toàn bộ học sinh thư viện cảm kích ngài.
Vân Diệp thừa cơ nói yêu cầu, bằng không sau này đừng mong có cơ hội.
Lý Tịnh rất hứng thú nhìn Vân Diệp, uống một ngụm mới nói:
– Ngươi không biết binh pháp khác với các loại học vấn khác, không thể dễ dàng truyền thụ sao? Các triều đại đế vương đều là do binh gia thay đổi, tướng soái phía dưới hơi có dị động sẽ lập tức đại họa lâm đầu. Yêu cầu của ngươi lão phu sẽ không đáp ứng, cũng không dám đáp ứng, nó sẽ hại ngươi, hại ta. Tiểu tử, nói yêu cầu khác đi, lão phu thiếu nợ ngươi nhân tình, chỉ cần không phá luân thường lão phu sẽ đáp ứng.
Vân Diệp cười nói:
– Nếu như ta có thể khuyên bảo bệ hạ để bệ hạ cho phép truyền bá tinh túy binh gia trong thư viện, thì liệu ngài có thể đến thư viện giảng bài hay không?
Tay Lý Tịnh run lên một chút, rượu trong ly vì vậy mà sánh ra. Lấy khăn lau rượu trên tay, lão nói với Vân Diệp:
– Nếu ngươi thật có bản sự này, lão phu rất cam tâm tình nguyện giảng bài ở thư viện, dù dạy cả đời cũng chẳng có gì đáng kể.
Nhận được câu trả lời y mong muốn, Vân Diệp vui sướng hài lòng cáo từ Lý Tịnh, nhảy xuống một cái rời khỏi tứ luân xa. Lý Tịnh nhìn bóng lưng Vân Diệp cao giọng hỏi:
– Tiểu tử, ngươi nắm chắc mấy phần?
Vân Diệp không nói lời nào, chỉ ra dấu ngụ ý tám phần mười, sau đó tìm Hà Thiệu xem tài sản của bản thân được bao nhiêu.
– Tám phần mười? Tiểu tử này dựa vào đâu mà có lòng tin lớn vậy? Chỉ mong ngươi có thể thành công, lão phu cũng không muốn sở học bình sinh bị vùi theo cây cỏ.
Lý Tịnh uống nốt chỗ rượu còn lại, trong miệng còn đọng lại tư vị vừa chua vừa ngọt, thật lâu vẫn chưa tan đi.
Trên một ngọn núi ngoài 10 dặm có làn khói đen bốc lên, đó là tín hiệu đắc thủ của Trình Xử Mặc. Xem ra ngày hôm nay dù thế nào cũng không thể đi được rồi, Vân Diệp đành ra lệnh hạ trại tại chỗ. Đội ngũ gần nghìn người bắt đầu trật tự dựng doanh trại.
Doanh còn chưa dựng xong thì bọn Trình Xử Mặc đã trở về. Đằng sau kéo theo đàn lạc đà, trên lưng đều là hàng hóa, còn các phụ binh người nào cũng hết sức phấn khởi, vì tất cả những thứ này đều là của bọn họ. Chỉ cần bán những thứ này cho Hà Thiệu, bọn họ sẽ thu được một khoản tiền lớn. Bao năm qua làm phụ binh cũng không bằng một lần này, không chỉ thu nhập tăng hơn 10 lần, mà nguy hiểm cũng nhỏ đi nhiều. Trong đoàn xe cũng chỉ có bọn họ hy vọng chuyến hành trình này đi mãi không thôi.
Tiền của Hà Thiệu không bị ít đi, ngược lại còn tăng lên rất nhiều, đủ xếp đầy 4, 5 xe. Hắn phát sầu không phải là vì tiền quá ít, mà vì tiền quá nhiều.
Trình Xử Mặc triệu tập toàn bộ phụ binh đến để phân phối hàng hóa. Là một đầu lĩnh, hắn không để ý đến mấy trăm quan tiền, chỉ là cảm thấy các huynh đệ theo hắn diệt mã tặc, có giao tình sinh tử trên chiến trường, cho nên không thể để các huynh đệ chịu thiệt. Hà Thiệu là thứ gì hắn đã quá rõ ràng, phủ binh huynh đệ theo hắn đi tiễu trừ người Đột Quyết, lấy được áo khoác da cừu hoàn hảo, vậy mà đưa đến trước mặt Hà Thiệu thì biến thành đồ rách nát, một bộ chỉ được 30 văn, khiến phủ binh huynh đệ suýt chút nữa vung đao chém Hà Thiệu. Hiện tại lần phát tài này xuất hiện trước mắt Hà Thiệu, chỉ thấy mắt hắn lấp lóe tinh quang, liền biết tên hỗn đản này lại muốn hại người.
Về mồm mép, Trình Xử Mặc không phải là đối thủ của Hà Thiệu. May mà hắn còn có một hảo huynh đệ.
Khi Vân Diệp bị Trình Xử Mặc túm đến trước mặt Hà Thiệu, hai người trừng mắt nhìn nhau cùng lắc đầu, hai người đều là một dạng làm sao mặc cả? Vân Diệp quay đầu lại nói với Trình Xử Mặc:
– Những hàng hóa này ngươi muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói, chúng ta không trả giá.
Trình Xử Mặc ngớ ra một lúc mới phát hiện, hình như hai người bọn họ là một. Huynh đệ không đáng tin cậy, phải làm thế nào cho phải, đang lúc không biết làm sao, chợt một thanh âm truyền tới:
– Lão phu tới đàm phán, tiền mồ hôi nước mắt của các tướng sĩ không thể để lũ thương nhân lòng dạ hiểm độc tham ô được.
Hà Thiệu lần nào thấy Lý Tịnh chân cũng khuỵu xuống, không tự chủ được muốn quỳ lạy, nào có dũng khí mà đàm phán với lão nhân gia.
– Lão nhân gia đã có lời thì cứ nói là được, tiểu tử nhất nhất nghe theo.
Nếu không thể đàm phán, thì nộp vũ khí đầu hàng cho xong.
– Vậy tính theo trọng lượng, lạc đà coi như đưa các ngươi, một cân hàng hóa đổi lại một cân tiền, mọi người đều không ai thiệt thòi.
Lý Tịnh suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn mấy xe tiền rồi quyết định. Phụ binh lập tức reo mừng, vậy còn không phải đè gian thương ra hút máu?
Mồm Hà Thiệu đã há đến tận trán, đây là kiểu buôn bán gì vậy? Lý Tịnh đây là lấy binh pháp đàm phán, xuất kỳ bất ý, một câu nói quyết định thắng cục.
Vân Diệp, Hà Thiệu cùng nhìn Lý Tịnh:
– Quân tử nhất ngôn?
Lý Tịnh trong lòng biết không hay, nhưng lời lão vừa nói ra sao có thể nuốt. Nghĩ đấy cũng là một cái giá cao, không ngờ bản thân có khi vẫn bị rơi vào bẫy.
**********
Lý Tịnh cứ nghĩ làm như vậy hẳn là thương nhân phải sứt đầu mẻ trán. Nhưng lão không biết nếu như một thương nhân Ba Tư từ Trung Á xa xôi mang theo một nghìn cân hàng hóa để đổi lấy một nghìn cân tiền, thì thà hắn vứt luôn quần đang mặc đi còn hơn. Một quan tiền nặng chừng 8 cân, một nghìn cân hàng hóa chẳng qua chỉ đổi được 125 quan tiền mà thôi, sinh ý như vậy ngay cả Hà Thiệu cũng không thèm làm, càng không nói đến đám cự thương Ba Tư khôn như ma này.
Thùng rượu nho Vân Diệp đưa cho Lý Tịnh kia giá trị không dưới 10 quan. Thùng rượu đó nếu tính cả bì chẳng qua cũng chỉ chục cân, nếu mà tính theo Lý Tịnh thì đám phụ binh bị lão hại thảm rồi.
Có điều phụ binh không để bụng, nhìn Hà Thiệu mang ra một cái cân thật lớn thì đồng loạt lấy hàng hóa đổi lấy tiền. Mỗi khi hàng hóa cân bằng với tiền thì cao hứng bừng bừng mang hàng hóa chuyển ra xe, còn tiền thì giắt vào người.
Vân Diệp âm thầm mở một túi hàng hóa, nhìn thấy bên trong đầy an tức hương (cây cánh kiến trắng), thứ này là nguyên liệu cực tốt để chế biến hương liệu, cũng là một loại dược liệu quý báu. Tôn Tư Mạc cũng có một chút, lần trước Vân Diệp bị đau bụng lão chỉ keo kiệt cho y một tí, sau khi phối dược ăn vào liền lập tức khỏi đau, cho nên Vân Diệp ấn tượng rất sâu. Một túi lớn này dễ phải đến trăm cân mà chỉ mất hơn 10 quan tiền, quả thật không khác nào ăn cướp.
Phụ binh rất hào phóng, nhìn thấy tiền thì hàng hóa ào ào vứt ra. Hà Thiệu gặp người hào phóng, nhưng chưa từng gặp những người hào phóng thế này, trăm nghìn quan tiền cũng tiện tay vứt đi được.
Hà Thiệu lúc này không còn một đồng, ngọc bội tổ truyền trên người cũng phải đưa cả cho Lý Tịnh mới lấy được hết hàng hóa. Lúc đang buộc hàng hóa thì Tôn Tư Mạc, Đường Kiệm, Hứa Kính Tông đi qua. Lão Tôn liên tục hít ngửi, lần theo mùi tìm thấy an tức hương, vừa mở túi thì hai mắt như sao, không nói không rằng khiêng luôn về ngưu xa của mình. Hà Thiệu cũng không dám ngăn trở, đành phải trừng mắt nhìn Tôn Tư Mạc cướp giữa ban ngày.