“Cậu ta có ý gì đây?”
“Đi thôi. Tôi cho cậu hiểu ý nghĩa của hai từ Tần Quân vừa nói.”
Hàn Thiên Nhược một tay cầm hộp đồ ăn, một tay đút vào trong túi quần đi ra cửa.
Hoàng Âm hoang mang bám theo sau: “Chúng ta đi đưa đồ ăn cho tiểu thần tiên à?”
…………….
Trong phòng họp dành cho các quản lí cấp cao cùng các đại cổ đông lớn của Victotia, giờ phút này đang bận tổ chức cuộc họp thường niên mỗi tháng một lần. Nhưng lần này lại có biến hóa về số cổ đông.
“Bằng chứng đầy đủ chứ, chủ tịch Tôn?”
Mặc Âu hất cằm về đống giấy tờ được trình chiếu trên màn hình lớn.
Màn hình máy chiếu lớn như vậy, có người nào trong phòng mà không thể thấy. Không gian lặng ngắt mấy giây rồi bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán xôn xao.
Tôn Mục to mắt nhìn mấy giấy tờ, biên lai, những giao dịch thương mại không trong sạch, biển thủ tiền công quỹ, nhận hối lộ từ công ty đối thủ.
Tất cả từng việc xấu của ông đều được bày ra trước mắt. Cứ như thể vị chủ tịch của tập đoàn Victoria mà ông rót tiền đầu tư vào chính là ông trời nghìn mắt vậy.
Mặc Âu nãy giờ vẫn nheo mắt nhìn Tôn Mục. Môi cô đột nhiên kéo lên một nụ cười khó hiểu. Cô thong thả cho tay vào túi bên trong áo khoác lấy một cây kim nhỏ, lại nhàn nhã lấy ra một lọ nước trong suốt ở túi áo đối diện.
Dùng kĩ thuật nhuần nhuyễn của mình mà đâm cây kim vào lỗ nhỏ đã được khoét sẵn phía trên nắp lọ. Chất dịch thấm dần vào đầu cây kim nhỏ.
Mặc Âu kẹp cây kim vào giữa hai ngón tay, đứng dậy từ từ bước đến bên Tôn Mục.
Cô mỉm cười nhẹ trước mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, cùng ánh mắt sợ sệt của Tôn Mục. Cô nhếch mép, giơ tay lên đâm cây kim vào cổ ông ta, đếm chuẩn ba giây lại nhanh chóng rút ra.
Mọi người kinh hãi nhìn chỗ Mặc Âu vừa dùng kim đâm vào, nhưng kì lạ là máu không chảy. Tôn Mục còn thất kinh hơn bất cứ ai, bởi ông chính là nạn nhân vừa bị cô đâm.
“Không cần lo lắng, cái tôi mới đâm vào người ông cũng chẳng phải là chất độc gì. Nhưng nó lại có một công hiệu vô cùng đặc biệt, đó là từ từ ăn mòn mọi tế bào của ông.
Những người từng bị tôi tiêm loại chất này thường không sống quá mười năm. Dù sao tôi vẫn cho ông thêm gần mười năm làm người, tận hưởng tốt một chút. Đừng có suốt ngày chạy đôn chạy đáo mà “Chơi” tôi.”
Giọng nói của Mặc Âu càng về sau càng ác liệt, đáy mắt nổi lên tia phấn khích lạ thường.
Dám chơi bà thì bà cũng dám tiếp đãi.