Lạc Thiên ấp úng, đè thấp giọng nói: “Là… Là chủ tịch Lâm đó.”
“Cái gì? Là cậu Ấy ư?”
Tô Nhan kinh ngạc không thôi.
Trương Tình Vũ và Tô Quảng cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó, Trương Vũ Tình liền vui mừng như điên.
“Tôi đã nói sao Tiểu Thiên lại đưa chúng ta tới đây, là do chủ tịch lâm đã mua nhà ở đây rồi à?”
“Cũng chỉ có cậu ấy mới có thực lực như vậy.”
Hai vợ chồng Tô Quảng kϊƈɦ động nói.
Lạc Thiên nhìn hai người một cái, âm thầm thở dài một hơi.
Cô biết Lâm Dương không muốn để lộ thân phận của mình ra với người nhà Tô Quảng. Nếu không thì người nhà Tô Quảng cũng không đến mức bị che giấu chẳng biết gì. Nhưng trong lòng cô cũng có tâm tư riêng. Chỉ cần Lâm Dương không để lộ thân phận, đầy hét tất cả công lao lên người chủ tịch Lâm, vậy thì trong lòng Tô Nhan sẽ càng thêm nghiêng về chủ tịch Lâm, nói không chừng sẽ ly hôn với Lâm Dương.
Có điều Lạc Thiên biết, mình làm vậy cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.
Tô Nhan không phải kẻ ngốc. Nhìn từ tình hình trước mắt, e rằng thân phận của Lâm Dương không bao lâu nữa sẽ bại lộ thôi.
“Thì ra mọi người là bạn của ngài Lâm. Xin lỗi xin lỗi, là do tôi thất lễ.” Giám đốc vội vã cúi đầu khom lưng, không ngừng xin lỗi.
“Giám đốc Lý, ông thế này là sao vậy hả? Ngài Lâm đó là ai? Bạn của anh ta thì có thể tùy tiện xông vào à? Nếu vậy, có phải tôi cũng có thể kêu một trăm người vào đây rồi đều nói là bạn của tôi đúng không?” Mãn Phúc Tây quát lên với vẻ không vui.
“Cậu Mãn, thật xin lỗi. Tôi biết có lẽ cậu với mấy người này có chút hiểu lầm, nhưng ngài Lâm này thì tôi thật sự không thể đắc tội được.” Giám đốc Lý nói với Mãn Phúc Tây, vẻ mặt tràn đầy sự bắt lực.
“Nói vậy thì ông đắc tội được với tôi à?” Mãn Phúc Tây đen mặt.
“Không không không, cậu Mãn, tôi tuyệt đối không có ý này!” Giám đốc Lý vội vã nói.
“Tôi không quan tâm những người này có quan hệ gì với ngài Lâm kia. Đi, mau đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi.” Mãn Phúc Tây lạnh giọng quát.
“Cậu Mãn, cái này…”
“Giám đốc Lý, anh nghe thấy chưa? Sao nào? Còn bắt chúng tôi phải đích thân ra tay hay sao?” Đường Uyễn Nguyệt đứng một bên cũng tức giận quát lên.
“Cậu Mãn, cô Lý, hai người đừng làm khó tôi nữa. Nếu để ông chủ tôi biết thì tôi tiêu đời đó.” Giám đốc Lý nói với vẻ mặt như đưa đám.
“Được! Nếu đã như vậy thì chỉ đành để chúng tôi đích thân ra tay thôi. Ông đây muốn mua nhà ở chỗ này, anh thả một đám kẻ trộm vào đây, tôi là đang thi hành quyền và lợi ích hợp pháp của tôi. Cho dù ông chủ anh có ở đây cũng có lý lẽ để nói!” Mãn Phúc Tây hừ nói, sau đó vung tay lên.
Người sau lưng anh ta lập tức xông lên.
“Bảo vệ mấy vị khách này! Mau lên!”
Giám đốc vội vã hô lên, lại định gọi điện thoại.
Nhưng người của Mãn Phúc Tây đã xông lên rồi.
Tuy bảo vệ đều là lính xuất ngũ, nhưng máy người của Mãn Phúc Tây này đều là tay đấm của võ quán nhà họ Mãn, người nào cũng từng luyện võ thuật. Không chỉ có sức mạnh kinh người mà động tác, năng lực phản ứng đều nhạy bén vô cùng. Mấy bảo vệ ưu tú này cũng không chiếm được lợi thế.
“Đi maul”
Lạc Thiên cuống lên, vội vã đẩy xe lăn của Tô Nhan muốn rời đi.
“Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát gì chứ? Mau đi thôi. Máy tên điên đó sắp tới đây rồi!” Trương Tình Vũ cũng vô cùng sốt ruột.
“Các người đi đâu?”
Đường Uyễn Nguyệt bên kia nổi giận đùng đùng nói. Cô ta như nhằm thẳng vào Tô Nhan mà trực tiếp nhào tới.
Lạc Thiên bắt ngờ không kịp đề phòng, không thể cản cô ta lại. Đường Uyển Nguyệt trực tiếp đẩy Tô Nhan ngã xuống đắt.
Tô Nhan lập tức ôm bụng, vét thương như bị đụng tới, máu tươi trực tiếp nhuộm đỏ quần áo của cô.
Người bên cạnh sợ đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng Đường Uyển Nguyệt như không cảm nhận được, hai mắt hung hăng trợn trừng, trực tiếp muốn dùng chân đá.
“Con đàn bà đê tiện! Đồ gái điềm thối tha! Đi chết đi, mau đi chết đi cho tôi!”
Đường Uyển Nguyệt cười đầy dữ tợn, một chân hung hãng đạp về phía Tô Nhan.
Tô Nhan đau đến mức mặt mày trắng bệch, gần như sắp ngắt đi rồi.
Lạc Thiên trợn to mắt, thét lên một tiếng rồi lao về phía Đường Uyển Nguyệt.
Hai người phụ nữ trực tiếp quấn lấy nhau.
“Tiểu Nhan, con không sao chứ Tiểu Nhan?” Tô Quảng xông tới đỡ Tô Nhan dậy.
“Đau… Con đau…” Tô Nhan kêu lên đầy yếu ớt và đau đón.
Tiểu Đông chạy tới kiểm tra một chút, sắc mặt chợt thay.
đổi, vội la lên: “Mau gọi xe cấp cứu, vét thương của chị Nhan rách ra rồi, chảy nhiều máu quái! Còn tiếp tục như vậy là mắt mạng đó, mau gọi xe cấp cứu!”
Câu này khiến tất cả mọi người đều sợ đến ngây người!