Cậu thường kéo lấy tay Hứa Trúc Linh viết một vài thứ, hơn nữa cậu cũng ăn ngon miệng hơn rất nhiều, bình thường cậu còn chẳng ăn nổi nửa chén cơm, thế nhưng hôm nay cậu lại ăn hết tất cả bánh ngọt Hứa Trúc Linh làm.
Nụ cười hiện nhiều hơn trên mặt cậu, cậu kéo cô chạy từ trên xuống dưới, cực kì vui vẻ.
Máy cảm biến nhiệt cho bà thấy Diễn liên tục vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh, cả đêm không ngủ, cứ quay mặt về phía cô như thế.
Bà có thể đoán được đứa con trai ngốc mình đang làm cái gì, chắc chắn là ngắm cô cả đêm.
“Bà chủ, tôi cảm thấy cậu chủ thích cô bé này thật lòng, cậu ấy đối xử với cô bé khác hẳn tất cả mọi người. Tính tình cậu ấy hiền lành lương thiện, hơn nữa cậu ấy biết tình trạng của mình thế nào nên chắc chắn sẽ không đưa ra quá nhiều yêu cầu cho cô bé. Bà chủ, bà cũng biết tình tình của cậu chủ rồi, nếu như chúng ta làm gì đó mạnh mẽ thì e là cậu chủ sẽ làm chuyện gì đó tiêu cực hơn để đáp trả lại.”
“Tôi biết, bây giờ tôi cũng chẳng dám yêu cầu thêm gì quá đáng nữa. Nửa năm, chỉ cần nửa năm thôi tôi sẽ khiến cho tất cả những kẻ đó phải trả một cái giá thật đắt đỏ. Con tôi nhất định sẽ khỏi hẳn, dù thằng bé không thể khỏi bệnh thì trên đời này cũng còn người có thể xứng đôi với nó. Chỉ có thằng bé lựa chọn người khác chứ chẳng đến phiên người nào lựa chọn nó! Điều tra về cô bé đó cho tôi, tôi muốn có tất cả mọi thông tin.” %3D “Nhưng cậu chủ nói..”
“Nó là chủ ông hay tôi là chủ nhân của ông?” Bà ta lạnh giọng nói.
“Được.” Strzyga cung kính nói.
Sáng nay khi Hứa Trúc Linh thức dậy thì bên ngoài đã bắt đầu có mưa đá.
Cô đột nhiên nghĩ đến pháo hoa trong sân, tối hôm qua bận rộn đến tối nên quên mất.
Hứa Trúc Linh vội vàng ra đó, pháo hoa đã ướt hết cả.
“Ây, trí nhớ của mình chẳng tốt một tí nào cả!”
Hứa Trúc Linh gõ đầu, tự trách mình.
Hôm qua đầu bếp của nơi này làm những món cô chưa bao giờ được ăn nên hào hứng quá đâm ra quên hết mọi thứ.
Cô vội vàng chuyển những thứ đó vào trong, vừa xoay người thì đã trông thấy Diên đang đứng sau cửa. Trong mắt cậu là vẻ mất mát.
“Xin lỗi em, chị quên mất…”
Cậu khẽ lắc đầu, đẩy xe lăn đến chỗ cô và viết: “Không trách bạn, tôi cũng quên mất mà. Có lẽ chúng ta không có duyên nên không thể xem pháo hoa cùng nhau được.”
Hứa Trúc Linh nhìn lòng bàn tay mình, tay Diên hơi lạnh lẽo, viết lên tạo cảm giác đau lòng.
Những lời cậu nói cũng quá buồn bã, cô không thích những lời nói quá buồn bã, nghe cứ chán chường thế nào ấy.
“Ai bảo là chúng ta không có duyên!”
Hứa Trúc Linh đẩy cậu vào trong, sau đó bảo cậu nhắm mắt lại.
Diên chẳng hiểu mô tê gì nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô như thế, sau đó cậu cảm nhận được Hứa Trúc Linh cúi xuống và ghét vào tai mình, sau đó bên tai có tiếng vang…
“Bùm…”
Cơ bắt chướng theo tiếng pháo hoa nở rợ trên bầu trời, may là Diên không biết nói những có thể nghe được.
Hơi thở nóng hổi của cô thổi vào tai cậu khiến cả người Diên trở nên cứng ngắc.
“Em nhớ cho kỹ nhé, đây là tiếng pháo hoa nở rộ, chị bắt chước cũng không giống lắm nhưng chắc cũng na ná phần nào. Lần này chị thiếu em, nếu như lần sau em mời chị đến nữa thì chắc chắn chị sẽ xem pháo hoa cùng em!”
Diễn nghe nói thế thì lại bắt đầu chờ mong vào tương lai.
Cậu có thể mơ mộng xa vời sẽ được gặp cô lần nữa không?
Có thể cùng cô xem pháo hoa không?
“Thật ra pháo hoa cũng không tốt lắm đâu, nó gây ô nhiễm môi trường, hơn nữa chơi pháo cũng dễ gây cháy nổ lắm, không tốt. Lần sau chúng ta có thể không xem pháo hoa cũng được, chị dẫn em đi thả diều, xem phim, đi chơi dã ngoại… Rất nhiều rất nhiều thứ để chơi. Chị vẫn còn ở đây thêm vài ngày nữa, em có thể đến tìm chị bất kì lúc nào. Nếu chị nhìn thấy thứ nào hay ho hoặc là ngon miệng cũng sẽ gửi email cho em.”
Cậu nghe thế lập tức thật đầu thật mạnh.
Thế thì… Cậu sẽ chờ mong một chút vậy!
Hứa Trúc Linh ăn bữa sáng xong thì đến giờ phải về, nếu không Thẩm Thanh sẽ lo lắng lắm.
Strzyga vẫn bịt thuốc mê như lần trước nhưng lại báo trước với cô.
Không phải là người bên trong gia tộc thì không được phép biết đường vào đây, không có một người xa lạ nào được phép đến đây cả.
Thế nên họ làm thế cũng vì tốt cho Hứa Trúc Linh thôi.
Diên nhìn Hứa Trúc Linh lên máy bay đi mất, trong mắt cậu là vẻ lưu luyến không nỡ.
Hôm qua chính là ngày khó quên mất trong đời cậu, cực kì đặc biệt, cực kì vui vẻ, cực kì… Quý giá.
Trên lâu, mẹ cậu đang đứng trên ban công nhìn xuống.
Bóng lưng cậu thật sự rất nhỏ, rất gầy khiến con người ta phải thấy đau lòng.
Máy bay đã đi rất xa nhưng cậu vẫn không thể dời mắt.
Cuối cùng Strzyga phải lên tiếng nhắc nhở: “Cô chủ, về thôi, ngoài này trời lạnh lắm.”
Chú Strzyga, chú nói xem…
Chúng tôi có thể gặp lại nhau lần nữa không?”
“Có thể, chỉ cần cô chủ muốn.”
“Tôi không muốn.” Cậu cụp mắt xuống, giọng nói hơi trầm và khàn khàn: “Cần gì phải vì lòng tham của chính bản thân mình mà đi hại một người vô tội như thế: Vào trong thôi, sau này đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.
Cậu hít thật sau, đau khổ nhắm mắt lại. Mở mắt ra lần nữa, đó vẫn là Diên lạnh lẽo vô tình.