Trong chốc lát, có người ngộ ra, ánh mắt nhìn vào Diệp Thành đang bị bao vây.
Mục tiêu của bọn họ chính là Thánh Chủ Thiên Đình!
Tất cả mọi người như tỉnh mộng. Thánh Chủ Thiên Đình với sức chiến đấu quá mạnh mẽ, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là vị Hoàng của thời đại này, những vị Vương kia cảm thấy mối uy hiếp lớn, sao bọn họ có thể để Diệp Thành yên, bọn họ sợ rồi cho nên phải giết đi một kẻ là mối hậu hoạ sau này như Diệp Thành.
Thế nhưng tất cả những người này cũng chẳng khác gì vị khách qua đường.
Vì vị Hoàng hậu duệ sau này cũng đã tới, rồi, phụ hoàng của bọn họ từng là vị Hoàng của vùng đất này, nhiệm vụ của bọn họ chính là gìn giữ và bảo vệ muôn dân trăm họ mà những vị Hoàng thời xưa bảo vệ, đồng thời hộ đạo cho vị Hoàng hậu thế.
Thiên địa trong lúc này như chìm vào yên ắng, tứ phương án binh bất động.
Hoặc có thể nói bọn họ đều đang kiềm hãm lẫn nhau nên phân thành hai trận doanh rõ ràng, các vị Vương muốn diệt Diệp Thành còn hậu duệ của các vị Hoàng thì lại muốn bảo vệ Diệp Thành, mặc dù bọn họ chưa khai chiến nhưng lại âm thầm đối kháng.
Rầm!
Hư không lại lần nữa bùng nổ!
Trong bầu hư không có ma sương cuộn trào, cuốn theo vùng đất khô cằn màu đỏ máu, trong lúc này còn có thể nhìn thấy huyết hải cuộn trào bên trong và thây xác chất thành núi cùng những vì sao tịch diệt.
Một bóng hình mơ hồ từ từ đi tới.
Cơ thể người này vững chãi như núi, mái tóc màu đỏ máu buông xoã, mỗi một lọn tóc đều lấp lánh ma quang, đôi mắt đỏ ngầu kia như bầu trời sao mênh mang khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối, Ma Vương cái thế, tiến vào đại địa Trung Thông.
Sự xuất hiện của người này khiến tất cả mọi người gần như nín thở vì Ma Vực là thế lực duy nhất không bị kiềm hãm ở đây.
Nói cách khác thì bọn họ đang tính toán sự thành bại của trận chiến này.
Thấy vô vàn ánh mắt đó, Quỳ Vũ Cương cứ thế ngó lơ, ông ta tiến vào cửu tiêu, nhìn từ hư không xuống, giữa hàng trăm nghìn tu sĩ của Thị Huyết Điện, ông ta vẫn tìm được bóng dáng Diệp Thành, thân hình gầy gò đứng đó so với đại quân hùng tráng kia trông có phần cô tịch.
“Diệp Thành, bản vương cho ngươi một cơ hội”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp đất trời: “Chiến với ta một trận, nếu ngươi thắng thì ta để ngươi đi, nếu ngươi bại thì nơi này chính là nơi chôn ngươi”.