Bạch Giang Nam, Bạch Trình, Vị Lai, Hải Thần, Alex, liizach, Nguyệt Thần, và Tóc Đỏ.
Bạch Giang Nam sẽ tại nơi này triển khai huấn luyện bảy vị vương giả đảo Quang Minh!
Về phần Pease thì tuổi tác đã lớn, hiện tại luyện khí đã theo không kịp, cho nên ông liền tiếp tục đợi tại đảo Quang Minh, đảm nhiệm nhân vật lão quản gia, mà Ferreth nghĩ, bản thân cũng không phải là thành viên chiến đấu nên lần này cũng không có bị mang đến.
Bạch Giang Nam quét mắt nhìn bảy vị vương giả đảo.
Quang Minh, cuối cùng ánh mắt khóa chặt tại vực sâu vô tận phía dưới hẻm núi kia: “Trên thế giới này luôn có một vài người tính tình cổ quái, bọn họ trong lúc rảnh rỗi sẽ làm một chút cạm bấy nho nhỏ, còn trêu cợt người đời sau, tôi đi du lịch sông núi nhiều năm như vậy, gặp qua không ít dạng trêu cợt này, có điều cũng may, trong lúc cửu tử nhất sinh vẫn còn sống tiếp được, phía dưới cái hẻm núi này sẽ có một chỗ như: vậy”
Bạch Giang Nam nói đến đây, phóng ánh mắt tới trên thân Bạch Trình: “Lấy thực lực bây giờ của mấy đứa mà đi xuống thì sẽ có bảy phần khả năng sẽ chết, phía dưới là một mê cung do người đời trước lưu lại, trong mắt của bố, cũng chính là tiền bối kia cảm thấy chơi vui, nhưng đối với mấy đứa mà thì đều là trí mạng, một khi xuống dưới trừ phi mấy đứa có thể đột phá mình đạt đến cảnh giới Ngưng Khí, nếu không tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này”
Bạch Giang Nam thu hồi ánh mắt từ trên thân Bạch Trình: “Bố đây nói cho mấy đứa nhiều như vậy, cũng không phải đưa cho mấy đứa lựa chọn, có đi hay là không, mà đang nói cho.
mấy đứa biết, một khi đã đi vào thì phải liều mạng, về phần lựa chọn thì mấy đứa không được chọn, nếu như không muốn sau này tại đảo Quang Minh bị người đính vào trên trụ sỉ nhục thì mấy đứa một là phải mạnh lên, hai là chết ở chỗ này còn tốt hơn, tối thiểu nhất là sẽ không bị người khác phỉ nhổ, sư đệ của bố có thể có thành tựu hiện tại, thiên phú là một mặt, nhưng càng quan trọng hơn, là nó dám liều mạng, nếu như mấy đứa cũng dám chơi, rất nhanh liền sẽ đuổi kịp nó, dù sao người có thể được chọn làm vương giả đảo Quang Minh, mấy đứa cũng không kém hơn so với ai khác hết, được rồi, lời đã nói hết, đi xuống đi!”
Giọng Bạch Giang Nam vừa dừng, cánh tay vung lên.
Thân thể bảy người Bạch Trình không bị khống chế cắm xuống hẻm núi phía dưới.
Trong mắt Bạch Giang Nam lóe lên một vẻ không đành lòng, nhưng vẫn trơ mắt nhìn bảy người rơi xuống, biến mất tại ở trong khe hở hẻm núi.
Đông Hòa, sa mạc Tỉnh Mới, di chỉ Lâu Lan, nơi này ngày thường hoang vu không người ở, bây giờ lại có hơn nghìn người đang tụ tập ở đây, tất cả những người này đều mặc áo đen, che mặt, thấy không rõ tướng mạo.
Có mấy tên bộ dạng có vẻ là lãnh đạo, trong con mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ đều là lo lắng.