“Hiểu lầm?”
Ánh mắt Dương Thanh thoáng lạnh đi, anh nói: “Chảng phải vì tôi không đồng ý nhường chỗ cho anh nên anh mới muốn đánh tàn phế tôi sao?”
“Sau khi xuống máy bay, tôi đã không so đo với anh, anh lại cố tình dẫn theo cao thủ của nhà mình bám theo tôi tới tận nhà họ Quách”.
“Giờ anh lại dám nói với tôi, đó chỉ là hiểu lâm?”
Nếu Lý Bảo Phong xin lỗi, có lẽ Dương Thanh cũng chẳng chấp nhặt với anh ta làm gì, nhưng tên khốn này lại dám giảo biện.
Đáy mắt Lý Bảo Phong thoáng lóe một tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất.
Anh ta vội nói: “Cậu Thanh, tôi thật không biết cậu là khách quý của cô Nhu đây, nếu không, cho tôi chục lá gan tôi cũng không dám xúc phạm đến cậu đâu ạ’.
“ý anh là, nếu tôi không phải khách quý của cô Nhu đây thì anh có thể vô tư xử lí tôi?’, Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.
“Không dám!”
Lý Bảo Phong cắn răng đáp.
Đã đến nước này, anh ta vẫn nhất định không chịu nhận lỗi.
“Hừ!”
Thượng Quan Nhu lạnh lẽo nói: “Lý Bảo Phong, nếu đã sai rồi thì quỳ xuống nhận lỗi đi!
Sao hả? Giờ ngay cả khách quý của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi, anh cũng dám đụng tới à? Chán sống rồi hả?”
“Cô Nhu, dù tôi đã sai nhưng cũng không đến mức phải quỳ xuống xin lỗi chứ?”
Lý Bảo Phong bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, nghiến răng nói: “Dù cậu ta là khách quý của cô cũng không bắt tôi quỳ xuống được đâu!”
Dương Thanh nhíu mày, thật không ngờ, đến lúc này rồi mà Lý Bảo Phong vân dám chống đối Thượng Quan Nhu như vậy.
Xem ra, nhà họ Lý này không đơn giản đâu.