“Được!”
Lát sau, Quách Thắng đã dẫn Dương Thanh tới chỗ Thượng Quan Nhu.
Lần thứ hai gặp Dương Thanh, Thượng Quan Nhu vui mừng lắm, nhìn chàng thanh niên còn nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng thiên phú võ thuật lại vượt xa mình, cô ta thực lòng vui sướng vô cùng.
“Chị Nhu, rất vui được gặp lại chị!”
Dương Thanh chủ động mỉm cười chào hỏi Thượng Quan Nhu cũng cười đáp lại, còn chế nhạo anh: “Không ngờ cũng có ngày cậu Thanh lại bị người ta cưỡng chế mang đi đấy”.
Dương Thanh lắc đầu cười khổ, sau đó ánh mắt rơi xuống chỗ Quách Sở Sở, thấy cô ta đang kinh ngạc nhìn.
“Anh… tôi, tôi… xin lỗi!”
Bắt gặp Dương Thanh nhìn mình, Quách Sở Sở thoáng bối rối, muốn nói gì đó lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành nói một câu xin lỗi.
Dương Thanh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: ‘Không cần xin lỗi tôi, bởi sự thiện lương của cô nên tôi mới tới đây cùng cô, nếu không, dù có có dùng kiệu tám người khiêng, tôi cũng sẽ không đi với cô”.
Nghe vậy, Quách Sở Sở cảm động trong lòng, lại quan sát Dương Thanh một lần nữa, cảm giác chán ghét trước đây đã không còn.
Trong mắt cô ta lúc này chỉ còn tò mò.
Cô ta thực sự không thể ngờ được, một thanh niên thoạt nhìn chỉ ngang tuổi mình lại có thể trở thành khách quý của Thượng Quan Hoàng.
Lúc này, Lý Bảo Phong vốn đang chực chờ xem trò vui, lại thấy Dương Thanh và Quách Thăng cùng đi tới, lập tức tái mặt, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Dương Thanh cũng không có, chỉ sợ bị Dương Thanh nhận ra.
“Đưa tôi mượn điện thoại của cô một lát”.
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Quách Sở Sở vẫn đưa di động của mình cho Dương Thanh.
Dương Thanh nhận điện thoại, gọi vào số của mình, đợi khi nghe thấy chuông điện thoại của mình kêu vang, anh mới trả di động lại cho Quách Sở Sở.
“Đây là số của tôi, sau này nếu gặp phải phiền toái gì, có thể liên lạc trực tiếp với tôi”.
Dương Thanh nói với cô †a.