Rầm! Bịch! Rầm!
Đây là địa ngục đẫm máu, tính mạng người như cỏ rác.
Trong đại quân đông nghịt, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp, tay cầm Bá Long Đao, hắn liều mình sát phạt.
Hắn giống như một vị chiến thần thiêu đốt khí huyết, con đường phía trước của hắn dùng máu và xương xây đắp thành, không một ai có thể cản bước đường hắn đi.
“Hắn…hắn còn là người sao?”, trên chiến xa, Huyết Khung run rẩy, đến cả cánh tay cầm kiếm cũng tun lên.
Một kẻ làm thống soái như ông ta còn phải sợ huống hồ là thuộc hạ dưới trướng ông ta.
Không biết từ bao giờ tiếng nổ rầm trời mới ngưng lại.
Nhìn từ xa, bên trong biển người đen kịt, ở nơi cách đó nghìn trượng, Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, trong khoảng cách cách hắn nghìn trượng không một ai dám bước chân đến.
Giết! Giết cho ta!
Huyết Khung điên cuồng gào thét, vì sự sợ hãi nên ông ta càng điên cuồng hơn, ông ta thề phải giết chết Diệp Thành trong hôm nay.
Thế nhưng mệnh lệnh của ông ta lại không có tác dụng trong phút giây này, đại quân vài trăm nghìn người cứ thế cầm chặt binh khí không dám tiến lên trước, đó là vùng đất chết.
Đây là uy thế của Thánh Chủ Thiên Đình, giống như ngọn núi cao tới tám nghìn trượng không ai dám đụng tới.
Rầm!
Bầu hư không bùng nổ, một người mặc áo giáp màu vàng kim bước ra, trên đầu còn có sừng rồng, yêu khí ngút trời, phía sau có biển yêu khí cuộn trào dẫn theo đại quân đông nghịt trấn áp hư không.
Yêu Vương!
Tu sĩ tứ phương đột nhiên biến sắc.