Lúc trước, có Triệu Chính Khải hỗ trợ ngăn cản, Trương Thác vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được uy lực một kiếm này của Dương Đức Phi, nhưng bây giờ lúc chân chính đối mặt Dương Đức Phi, Trương Thác chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng của mình đều bị một cơn gió vây quanh, mà một kiếm này phảng phất đâm thẳng đến linh hồn của mình, khiến cho mình đến cả một phương thức chống cự cũng không tìm được, dường như bất kể làm thế nào, vô luận tránh như thế nào, một kiếm này cũng có thể lấy đi tính mạng của mình.
Trong lòng Trương Thác dứt khoát quyết tâm, kiếm khí màu tím kia lần nữa chém ra, thẳng đến phía Dương Quốc Hưng.
Kiếm Dương Đức Phi đã đến trước người Trương Thác, mà kiếm khí của Trương Thác cũng xuất hiện lần nữa ở trước người Dương Quốc Hưng.
Chỉ cần một cái nháy mắt, Dương Đức Phi liền có thể dùng một kiếm giết chết Trương Thác, mà hậu quả là Dương Quốc Hưng cũng vì điều này mà đánh đổi mạng sống.
Thời khắc mấu chốt, mũi kiếm Dương Đức Phi chuyển hướng, chặt đứt kiếm mang Trương Thác đánh ra.
Cũng tại vào thời khắc này Trương Thác cấp tốc lui lại.
Kiếm khí màu tím đầy trời lập tức tiêu tán, chỉ có một ít đụng phải Dương Quốc Hưng, nhưng chỉ với một ít này, cũng làm cho cả người Dương Quốc Hưng tung bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch mà bị trọng thương.
Trái lại trên thân cũng như trên quần áo của Trương Thác xuất hiện vô số đường vết rách, trên da dẻ cũng xuất hiện vết thương lít nha lít nhít, những vết thương này cho dù rất nhỏ cũng làm cho Trương Thác tiếp nhận đau nhức, dù lấy sức chống chọi của Trương Thác cũng bị đau đến ra mồ hôi trán, không ngừng hít một hơi khí lạnh.
Dương Đức Phi nhìn thấy Dương Quốc Hưng bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch đã bất tỉnh đi thì sắc mặt kinh hãi, không để ý đến Trương Thác cùng Triệu Chính Khải, nâng Dương Quốc Hưng đang trong hôn mê lập tức cấp tốc rời đi.
Chân trước Dương Đức Phi vừa đi, Trương Thác cũng phun một ngụm máu tươi ra.
Một kiếm đến cực hạn thế này cho dù lấy thực lực của Trương Thác hiện tại, bị mũi kiếm quét đến thì đối với anh mà nói đều khó có thể chịu đựng.
Triệu Chính Khải nhìn tháp cao trước mắt, sắc mặt nặng nề.
Bên ngoài Chi Lăng Tây Hạ, Dương Đức Phi khiêng Dương Quốc Hưng hóa thành một bóng ảo phi tốc rời đi.
Người phụ nữ tóc vàng núp ở một bên, đợi sau khi nhìn thấy Dương Đức Phi rời đi, mặt mũi cô ta tràn đây mừng rỡ đi ra, lấy điện thoại ra: “Đã giải quyết xong, Trương Thác ở bên trong Chỉ Lăng dùng tiên liên, truyền thừa Tây Hạ đã triệt để giải trừ phong ấn, vật dẫn Lâu Lan vẫn luôn ở trên người anh †a, cũng đã giải được phong ấn, hiện tại có thể an bài người đến đây”