Người phụ nữ tóc vàng thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra ý cười đạt được dự định, ngoài miệng tiếp tục nói: “Thế nào, tức đến nổ phổi rồi sao? Anh cũng đừng không tin lời tôi nói, suy nghĩ kỹ một chút, hoặc là bây giờ anh từ bỏ những thứ có được, ngày ngày ở bên người vợ anh, như thế anh em, thuộc hạ của anh đều sẽ chậm rãi chết hết, hoặc là đợi đến tận mắt thấy ngày Dương Quốc Hưng ngủ cùng vợ anh. A, đúng rồi, còn có một lựa chọn khác, chính là anh có thể giết chết Dương Quốc Hưng, có điều anh cảm thấy bản thân có thực lực này sao?
Bằng vào hai người là anh và Triệu Chính Khải, chỉ sợ không có phần trăm khả năng nào mà lấy mạng Dương Quốc Hưng ở trước mặt Dương Đức Phi đâu?”
“Lấy mạng anh ta thì đã làm sao!” Cánh tay Trương Thác giơ cao, ánh sáng tím ngưng tụ ở đầu ngón tay anh, đây là điềm báo ngưng tụ Diệt Thế Ma Kiếm.
Sau khi lĩnh ngộ được thần ý một chữ diệt, Trương Thác sử dụng Diệt Thế Ma Kiếm có khác biệt trên trời dưới đất so với lúc trước.
Người phụ nữ tóc vàng thấy tiên liên đã hiện, mục đích đã đạt được thì không còn nói nhảm dư thừa, xoay người chạy, trả Dương Quốc Hưng lại cho Trương Thác.
Dương Quốc Hưng hiển nhiên không nghĩ tới người phụ nữ tóc vàng sẽ chạy trốn quả quyết như thế, nhìn qua kiếm khí màu tím ngưng tụ ở đầu ngón tay Trương Thác đã bắt đầu sinh ra dao động, dao động kia là bởi vì đã ảnh hưởng đến không khí chung quanh mà tạo thành, có thể tưởng tượng, kiếm khí màu tím ở đầu ngón tay Trương Thác cuối cùng đáng sợ đến cỡ nào.
Trong lòng Dương Quốc Hưng cho tới bây giờ chưa từng có ý nghĩ liều chết đánh cược một lần gì cả, một giây sau khi người phụ nữ tóc vàng quay người chạy trốn, Dương Quốc.
Hưng cũng quay đầu lập tức chạy.
“Chạy đi đâu?” Ánh mắt Trương Thác lạnh lẽo, trong đó tràn ngập sát ý, trong mắt anh, Dương Quốc Hưng này đã là một người chết!
Ngón tay Trương Thác dùng sức vạch một cái ở phía dưới, kiếm khí ở đầu ngón tay trong khoảnh khắc đó được phóng đại vô số lần, một thanh thần kiếm to lớn màu tím dài mười mét chém về phía sau lưng Dương Quốc Hưng.
“Cứu tôi!” Dương Quốc Hưng chỉ có thể hô to cầu cứu.
“Trương Thác, cậu dám làm càn!” Dương Đức Phi hét lớn một tiếng, lần nữa rút kiếm.
Triệu Chính Khải lại một lần nữa lấn người mà lên, triệu hồi tấm khiên màu trắng, ngăn cản Dương Đức Phi.