Vừa nói, cô ta vừa quét mắt lạnh lùng nhìn Lý Bảo Phong.
Thượng Quan Nhu đã biết vì sao Dương Thanh lại bị Quách Sở Sở mang về nhà họ Quách, đầu đuôi sự việc đều do gã Lý Bảo Phong này cả.
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự của Quách Sở Sở.
Quách Sở Sở bỏ Dương Thanh lại đây rồi đi †ìm Quách Thắng, trong biệt thự này cũng có người chăm sóc cho anh.
Anh đang ngồi trên sofa, tiện tay quơ một tờ báo của Hoàng thành Thượng Quan lên đọc.
Đúng lúc này, hai lão già mang theo hơi thở võ thuật khá mạnh hùng hổ xông vào.
“Mày chính là gã đàn ông được cô chủ mang về đây đúng không?”
Lão già đi đầu lạnh lùng nhìn Dương Thanh, chất vấn.
Hai người này đều đẳng đằng sát khí, Dương Thanh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi đúng là được cô chủ nhà các ông mang tới đây, có việc gì sao?”
“Lên đi!”
Xác nhận đúng người rồi, hai lão già kia không phân trần gì thêm, lập tức xông về phía Dương Thanh.
Lúc này Dương Thanh mới nhận ra, hai người này tới đây tìm mình với mục đích không tốt lành gì.
Nhưng anh thực sự không hiểu, vì sao người nhà họ Quách lại đột nhiên muốn tấn công mình?
Địa vị của Quách Sở Sở ở nhà họ Quách này rất cạo, những người này rõ ràng biết mình được Quách Sở Sở mang về lại vẫn dám ra tay tấn công mình.
Dương Thanh ngồi yên trên sofa, thờ ơ nhìn hai lão già thực lực chỉ mới đến Vương Cảnh hậu kỳ đang chia làm hai phía xông tới chỗ mình.
“Uỳnh!”
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên võ mạnh xuống bàn uống trà.
Một luồng uy lực võ thuật khủng bố chợt bùng nổ từ trên người anh, chiếc bàn đá cẩm thạch tức thì vỡ toác thành nhiều mảnh, bay vụt về phía hai lão gia Vương Cảnh hậu kỳ.