“Tôi có thể chứng minh bằng chứng của Bùi Vũ Ninh là thật.” Cảnh sát trưởng Lưu gãi đúng chỗ ngứa nói một câu.
Khóe môi Lý Minh giật giật, không nói được gì, ông ta cho rằng mình đã làm không chê vào đâu được, lại không nghĩ tới người ta điều tra ta được.
“Ông Lý, mời ông giải thích rạng sáng ngày hai mươi ba ông đã làm gì trong hang động? Vì sao trong hang động có hung khí có vân tay của ông Lý, còn có máu của Lý Tiểu Ngân?” Cảnh sát phụ trách chuyện này hỏi Lý Minh, lời anh ta nói không giống như phóng viên, phóng viên hỏi Lý Minh có thể không trả lời, nhưng cảnh sát hỏi thì Lý Minh phải trả lời.
“Tôi, tôi, tôi…” Lý Minh không nhịn được run rẩy, nửa ngày không nói được gì.
Mọi người nhìn phản ứng của Lý Minh thì đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Mẹ nó, sự thật là như vậy sao? ông ta tự mình làm cho con gái bị thương như thế, sau đó vu khống cho Đường Vân Thành?” Có người lập tức nói to, đương nhiên cũng nói ra sự thật.
“Đúng là không bằng cầm thú.”
“Cô gái nhỏ luôn đang nói dối sao? Vừa rồi cô bé còn làm chứng giả cho Lý Minh, hơn nữa cô bé nói mình hoàn toàn tỉnh táo, cho nên cô bé biết mọi chuyện… Việc này càng nghĩ càng thấy khủng khiếp.”
“Cô gái mười một tuổi lại làm ra chuyện như vậy, tôi không thể tin được, nhưng sự thật lại làm cho tôi không thể không tin.”
“Cô ta là cô gái nhỏ mười một tuổi sao? Thật sự làm cho người ta khó tin.”
Bởi vì thẩm tra xử lí công khai, cho nên có không ít người, tiếng mọi người bàn tán không ngừng truyền tới.
Sự thật đã quá rõ ràng.
“Tại bà, tại bà, vì sao bà nhiều chuyện như thế.” Lý Tiểu Ngân vốn quỳ gối dưới đất đột nhiên bò đến trước mặt Bà Lưu, đưa tay nắm lấy tóc Bà Lưu: “Ai cần bà xen vào việc người khác, đều do bà làm hại.”
“Tiểu Ngân, con đừng như vậy, mẹ muốn tốt cho con, mẹ không thể để con tiếp tục như thế…” Bà Lưu bị con gái nắm lấy tóc thì đau đớn hít một hơi, lại còn khuyên con gái.