Hàn Lập thấy vậy ánh mặt chớp động, nhưng vẫn ngồi im trên khế một ly không động.
Mặc cho Loan Long Thiên Quân cùng Hàn Kỳ Tử thần sắc ngạc nghiên nhìn qua.
Nhưng Hàn Lập trên mặt không lộ ra lấy một tia dị sắc.
Nam tử tóc vàng thấy vậy tự nhiên khách khí mời lại đôi câu, nhưng gặp hai kia người không có ý tứ ở lại, liền đưa họ đến cửa đại sảnh rồi phân phó đám đệ tử tiễn họ đến cửa thành rồi mới quay lại.
Lúc này Hàn Lập trong phòng bộ dáng thản nhiên nhấm nháp một ly linh trà.
“Hàn huynh, ngươi thật phi thường điềm tĩnh đi! Hiện tại hai vị đạo hữu Loan Long cùng Hàn Kỳ Tử đã không còn ở lại, chẳng nhẽ đạo hữu không sợ hai huynh muội đem ba kiện bảo vật lưu lại sao?.” Nam tử tóc vàng thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy con mắt lưu chuyển, thâm thúy hỏi một câu.
“Bạch huynh nếu thực sự keo kiệt như vậy, chỉ sợ Bạch gia đã không thể tồn tại đến ngày hôm nay a.” Hàn Lập nghe xong không hề tức giận ngược lại trên mặt đầy tiếu ý đáp lại.
“Hắc hắc, lời này thật không giả đi. Bạch gia nếu chỉ vì vài kiện bảo vật mà thất tín như vậy, há có thể bình yên đứng vững tại Huyễn Dạ Thành sao. Ngũ muội, ngươi đưa Hàn huynh đên bảo khố của chúng ta lựa chọn ba kiện bảo vật đi. Vô luận là loại bảo vật nào, chỉ cần Hàn đạo hữu nhìn trúng thì cứ việc thu lấy là được.” Nam tử tóc vàng phất tay, hào phóng dị thường nói.
“Vâng, đại ca. Hàn huynh, mời theo thiếp thân.” Tử phát nữ tử đáp ứng một tiếng rồi hướng Hàn Lập thản nhiên cười nói.
Hàn Lập cũng không khách khí hướng phía đại hán chắp tay một cái, liền theo nữ tử ra khỏi cửa phòng.
Đại hán thấy Hàn Lập bóng dáng biến mất sau cánh cửa trên mặt nét tiếu ý liền biến mất, thay vào đó là nét trầm ngâm rồi lắc đầu thì thào vài câu tự nói:
“Thật có chút đáng tiếc. Sớm biết đầu ma linh kia dễ giải quyết như vậy thì đâu cần mất đi số thù lao hậu hĩnh kia. Bất quá, cũng may chuyện khoáng mạch đã được giải quyết hoàn toàn, số tổn thất này sau này có thể bù lại.”
——-
Khoảng nữa khắc sau Hàn Lập xuất hiện trước cửa một tòa lầu các bị cấm chế bao phủ.
Ở phía ngoài lầu các có ít nhất khoảng mười tên đệ tử tinh nhuệ của Bạch gia ẩn nấp canh giữ.
Bất quá có nữ tử tóc tím dẫn đường, Hàn Lập tự nhiên có thể tiến vào một cái đại sảnh bên trong mà không chút trở ngại nào.
Ở bên tường đại sảnh có tám bức tượng ác quỷ bằng Thanh Đồng tư thế dữ tợn, đứng ở hai bên như là một đám thủ vệ.
Mà ở giữa các bức tượng được chia ra làm mười hai chiếc giá gỗ, trên mỗi giá gỗ hào quang chớp động, phân biệt là một đám ma khí hoặc tại liệu có bộ dáng kì lạ, ngoài ra còn một số lớn nhỏ bất đồng hộp ngọc, thậm chí là vài cái chai lọ gì đó.
Nữ tử tóc tím không tiến vào đại sảnh mà đứng ngay lối vào, hướng tới tám bức tượng thanh đồng một tay bấm quyết sau đó há mồm phun ra một cái tử sắc ngọc bội.
Ngọc bội vừa hiện ra liền hướng phía đại sảnh một tia bắn đi, một tiếng muộn hưởng vang lên sau đó nhập vào hư không không thấy bóng dáng.
“Hàn huynh, nơi này chính là một tàng bảo khố của Bạch gia chúng ta, ngươi ở đây có thể lựa chọn lấy ba kiện bảo vật đi.” Nữ tử pháp quyết trong tay buông lỏng xong lại nhìn Hàn Lập khẽ cười nói.
“Vậy Hàn mỗ sẽ không khách khí.” Hàn Lập hướng vào đại sảnh nhìn qua lãnh đạm trả lời.
Lấy mức độ thần niệm cường đại cùng kinh nghiệm phong phú, vừa đảo qua đã đem tám chín phần tên tuổi cùng công dụng đám bảo vật hiểu rõ. Số còn lại hầu hết là hắn lần đầu tiên nhìn thấy nên phải cẩn thận xem xét một chút, trong lòng hắn cũng có chút hứng thú.
Hàn Lập thân hình vừa động, bước lại một cái giá gỗ cách đó không xa, bàn tay chớp động nhắm một kiện tài liệu giống miếng gỗ cháy cầm lên cẩn thận xem xét.
Nữ tử tóc tím đứng nơi cửa nét mặt mỉm cười cũng không có giảng giải điều gì, cũng không đưa ra lời đề nghị nào. Hiển nhiên ba kiện bảo vật kia đều mặc cho Hàn Lập tự mình lựa chọn.
Hàn Lập nhìn kiện tài liệu trong tay một lát liền bất động thanh sắc thả trở về, đôi mắt cũng không thèm chớp động hướng những vật phẩm còn lại trên giá gỗ một cái, lại đi về chiếc giá gỗ bên cạnh lấy một cái hộp ngọc được dán bùa phong ấn gắt gao lên xem.
Hộp ngộc này chi chít dày đặc kí hiệu ngân quang như ẩn như hiện lưu chuyển không ngừng.
Hàn Lập hướng hộp ngọc ánh mắt lướt quá, lại dùng thần niệm mạnh mẽ tra xét cẩn thận sau đó không nói lấy một lời đem vật này thu vào vòng trữ vật.
Ở chỗ cửa, thấy Hàn Lập hành động như vậy nữ tử tóc tím trên mặt không khỏi hiện ra một tia dị sắc.
Mà lúc này Hàn Lập lại đem mở nắp một cái bình lớn cỡ bàn tay khẽ ngửi rồi hạ xuống, trên mặt thoáng một tia do dự nhưng rồi cũng trả lại chỗ cũ.
Cứ như vậy Hàn Lập xem qua một mạch hơn phân nữa giá gỗ, nhưng vẫn chưa lấy thêm bất kỳ món bảo vật nào nữa.
Điều này làm cho nữ tử hiện lên một vẻ ngạc nghiên, dù sao thì mấy giá gỗ vừa rồi cũng có mấy món bảo vật có giá trị không dưới hộp ngọc mà Hàn Lập đã thu khi nãy.
Khoảng một tuần trà sau Hàn lập bước đến hai cái giá gỗ sau cùng, thần sắc vừa động, nhìm chăm chú vào một vật trên đó không dời đi.
Đó là một khối khoáng thạch lớn bằng đầu người màu trắng đen, phát ra hào quang chớp động không ngừng.
Đây đúng là một khối Dị Ma Kim mà Hàn Lập đã từng gặp qua ở Huyết Nha Thành, chẳng qua là thể tích lớn chừng gấp mười lần khối trước đây.
Hàn Lập đứng nhìn một hồi lâu bỗng nhiên tay áo hướng đến rung lên một cái, một cỗ thanh quang đảo qua, giá gỗ đang chứa khối khoáng thạch liền trở nên trống rỗng.
Ở ngoài của, nữ tử tóc tím thấy một màn như vậy đôi mắt đẹp không khỏi chớp động, gương mặt hiện lên một tia kinh ngạc không thôi.
Khối Dị Ma Kim to lớn như vậy cũng có thể xem như vật hy hữu, nhưng so với các loại bảo vật khác trong bảo khố thì đây hẳn là loại tài liệu có giá trị thấp nhất.
Hàn Lập tuy là một gã Ma Tôn thần bí, nhưng một tay lấy đi vật này đối với nàng quả là một điều ngoài ý muốn.