Hoắc Tôn đầu tóc rối bù, trong tay cầm thần binh, hắn ta lao tới như ác quỷ, một kiếm chém xuống, mặt đất nứt lìa.
Diệp Thành không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Hoắc Tôn chém một kiếm lên vai mình, còn hắn tấn công mạnh mẽ, một chưởng đánh cho Hoắc Tôn suýt nữa quỳ trên mặt đất, xương vai của Thái Âm Chân Thể nứt gãy từng tấc.
Hoắc Tôn gầm thét, lại vung kiếm lên.
Nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, một chưởng đánh bay Hoắc Tôn, sau đó nhích lên một bước, vào lúc Hoắc Tôn còn đang lảo đảo lùi lại, kim quyền hung hãn đã tung ra, thấy quyền là thấy máu, Hoắc Tôn bị đánh máu bay tứ tung.
Hoắc Tôn thét gào, sức mạnh Thái Âm bùng cháy, cơ thể nứt vỡ sáng lên ánh sáng lấp lánh, máu tươi tuôn ra ào ào, tốc độ hồi phục của vết thương khiến người xem phải thót tim.
Khí huyết của Diệp Thành dâng lên, hắn lại lao tới như man hoang tổ long.
Hoắc Tôn lại chiến đấu, một kiếm vung ra, chém thật sâu trên người Diệp Thành.
Cho ngươi nổ tung!
Kim quyền của Diệp Thành nặng nề, dũng mãnh bất khả chiến bại, một quyền đâm xuyên cơ thể Hoắc Tôn khiến hắn ta phải lùi lại, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn, tiến lên một bước, một chưởng như dao, đánh rụng một bên cánh tay của Hoắc Tôn.
Giết!
Đầu mày Hoắc Tôn bắn ra một thanh sát kiếm, bay thẳng tới thần hải của Diệp Thành nhưng bị Đan Tổ Long Hồn há miệng nuốt chửng.
Lúc này, Diệp Thành trở tay tung một chưởng che trời, đánh Hoắc Tôn rơi khỏi hư thiên.
Bùm!
Mặt đất rung lên, bị Hoắc Tôn tạo thành một cái hố hình người thật sâu.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành như một đạo thần mang màu vàng bay từ trên trời xuống, Hoắc Tôn vừa đứng dậy đã nhận ngay một quyền của hắn.