Anh ta vô thức nhìn về phía Diên, ý nghĩa của lời nói vô cùng rõ ràng, rốt cuộc là giết hay không giết.
“Nhìn gì mà nhìn, để anh ta xéo đi.”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cực kỳ tức giận, hung hăng đạp Cốc Xuyên Trí Gia một cước.
Sau đó cô ta xoay người trở lại xe.
Nhật Kinh Lê Sa nhất quyết phải nhìn thấy Diên an toàn rời đi rôi mới mang súng trả lại.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tức giận đến mức trực tiếp lái xe bỏ đi, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa.
Cô ta lại bị chính em gái của mình uy hiếp, thật nực cười.
Lê Sa vội vàng bước đến trước mặt Diên, nói: “Anh mau lên xe đi, em sợ chị em đổi ý, nếu chị ấy muốn ngầm bắt anh, nhất định sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”
“Em…có đau không?”
Diên nhìn chằm chằm vào vết thương của cô ấy với đôi mắt như thiêu đốt, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lễ Sa trở nên tái nhợt, trên trán còn đổ một tầng mồ hôi lớn.
Anh ta lại đau lòng, đau đến…không thở nổi.
Lê Sa bắt gặp ánh mắt lo lắng và đau khổ của hắn, đột nhiên không còn thấy đau nữa.
Cô ấy miễn cưỡng nâng khóe miệng lên, mỉm cười: “Không đau… chị em sẽ không làm gì em đâu. Anh mau về đi, nếu không thì… em không yên tâm.”
“Em không muốn trở về, đúng không?”
“Nhưng em không có quyền lựa chọn”
“Lần sau, anh sẽ đưa em rời khỏi Nhật Kinh, đưa em đi một cách quang minh chính đại.” Anh ta hứa.
Anh ta không dễ gì hứa với người khác, nhưng một khi đã hứa thì sẽ không thay đổi, đến chết mới thôi.
Lê Sa nghe lời này, ánh mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc nhìn Diên.
Anh ta nói… đưa mình rời đi, rời khỏi Kinh Nhật một cách quang minh chính đại sao? ị Lê Sa nhìn thấy được hy vọng, cho dù trong lòng cô ấy biết rõ, anh ta không thể đưa mình đi được.