Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố lý,
Phân ngoại yêu nhiêu.
Giang sơn như thử đa kiều,
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
Tích Tần Hoàng Hán Võ,
Lược thâu văn thái;
Đường Tông Tống Tổ,
Tiêu tốn phong tao.
Nhất đại thiên kiêu,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Thấm viên xuân – Tuyết (Mao Trạch Đông)
Thấm viên xuân – Tuyết (Người dịch: Nam Long)
Bắc quốc phong quang,
Nghìn dặm băng ngưng,
Vạn dặm tuyết rơi.
Ngắm Trường thành sau trước,
Duy màu trắng xoá,
Trên dưới sông lớn,
Ngừng bặt dòng khơi.
Non uốn phau phau,
Đồng vươn bàng bạc,
Tựa muốn đua cao tới lớp trời.
Xem ngày tạnh,
Ngắm muôn hồng ngàn tía,
Lộng lẫy nơi nơi.
Giang sơn biết mấy xinh tươi,
Kẻ hào kiệt tranh hươu kể bao người.
Nhớ Tần Hoàng Hán Võ,
Thanh tao kém vẻ;
Đường Tông Tống Tổ,
Nho nhã vài mươi.
Nức tiếng một thời,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ biết giương cung bắn điêu chơi.
Qua hết cả,
Những phong lưu nhân vật,
Lại ngắm sớm ngời.
– Hay!
Đôi mắt lão Hoàng đế sáng lên đầy vẻ oai hùng, nói:
– Nếu mỗi người Đại Kinh ta đều có hào khí như vậy, Hoàng nhi Long Không có hùng tâm như thế, lo gì quốc tâm bất ổn? Hung Nô không diệt được?
Hai vị cao thủ đại nội ở bên cạnh Lão Hoàng đế nghe vậy đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, trường kiếm trong tay cũng hơi run lên. Có thể nghe bài thơ này, bất kể ai cũng đều có cảm giác dường như ý chí chiến đấu đang thiêu đốt tràn ngập trong người.
An công công chỉ là một vị thái giám, làm gì nói chuyện hùng tâm tráng chí, nghe được hay không cũng chẳng khác gì nhau, vẫn không ngừng rót trà cho lão Hoàng đế.
Thật sự là ông nói gà bà nói vịt, Triệu Tử Văn cười khổ nói:
– Tốt nhất Hoàng thượng cứ nghe thần nói ra trọng điểm đã rồi hãy khích lệ bài thơ này sau!
Lão Hoàng đế nghe bài thơ này, nhất thời hưng phấn nên quên cả việc của Long Không. Nét mặt già nua của lão không khỏi đỏ lên. Cũng không biết vì sao, khi nói chuyện với Triệu tướng quân, khí sắc của lão đều tốt lên rất nhiều. Lão cười nói:
– Triệu ái khanh tiếp tục nói đi…
Triệu Tử Văn trầm giọng nói:
– Bát Hoàng:
tử điện hạ đánh giá bài thơ này của thần là – ta cảm thấy có chút khuyết điểm khi tả cảnh!
Đôi con ngươi đục ngầu của lão Hoàng đế lập tức toát ra uy nghiêm lạnh lùng, bất chợt đập tay xuống bàn trà, giận dữ thét:
– Nghịch tử này, trẫm đã tốn bao nhiêu công phu trên người nó. Hiện giờ nó lại nói không muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế. Có phải nó muốn chọc trẫm giận chết mới cam tâm hay không?
Những nhân vật phong lưu trong lịch sử đó đương nhiên không xuất hiện toàn bộ trong thế giới này của Triệu Tử Văn, nhưng trong lịch sử, có ai mà không phải là hoàng đế lưu danh thiên cổ? Mà một câu nói của Bát Hoàng tử điện hạ đã uyển chuyển biểu đạt tâm tư không muốn làm Hoàng đế. Điều này sao có thể khiến lão Hoàng đế không phẫn nộ chứ?
Đã không có tâm tư tranh đoạt mà ngay cả Hoàng đế cũng không muốn làm, vậy thì y chính là một A Đẩu (1) muốn đỡ cũng không đỡ nổi. Tâm tính Bát Hoàng tử đã như vậy, muốn đỡ, muốn nâng thế nào cũng vô dụng.
1. Lưu Thiện (tiếng Hoa giản thể: 刘禅 tiếng Hoa phồn thể: 劉禪; 207-271) , tên lúc nhỏ là A Đẩu, là vị hoàng đế thứ hai và là hoàng đế cuối cùng của Thục Hán. Lưu Thiện là con Lưu Bị và Cam phu nhân.
Theo Tam Quốc diễn nghĩa và Tam Quốc chí mô tả thì Lưu Thiện là một kẻ bất tài, ỷ lại, không chăm lo triều chính. Tuy nhiên cũng có ý kiến cho rằng Gia Cát Lượng quá ôm đồm, tự mình lo hết việc triều chính, sợ Lưu Thiện không làm được nên đã không tạo điều kiện cho Lưu Thiện được rèn luyện và trưởng thành qua việc điều hành chính sự.
Cũng bởi vì việc này mà Triệu Tử Văn mới có thể trầm trọng buồn bực không ngừng. Hoàng đế không muốn làm, càng đừng nói tới chuyện gì mà tranh đoạt linh tinh… Vậy còn phụ tá cái gì? Cố công vô ích!!!
Lão Hoàng đế tức giận bỗng nhiên kịch liệt ho khan, khuôn mặt đỏ bừng lên. Lão cúi gập thắt lưng ho liên tục. An công công cuống quít vuốt lưng lão, lớn tiếng nói với thị vệ đứng bên cạnh:
– Mau mang thuốc cho Hoàng thượng!
Thị vệ nhanh tay lấy một viên thuốc từ trong ngực ra, lập tức nhét vào đôi môi nhợt nhạt của lão Hoàng đế.
Qua hồi lâu lão Hoàng đế mới ổn định được cơn ho. Lão lấy khăn tay ra lau lau môi, Triệu Tử Văn để ý thấy trên chiếc khăn lụa vuông màu trắng rõ ràng có dính vết máu tươi. Xem ra bệnh tình của lão thật sự rất nghiêm trọng, chỉ sợ thời gian sống trên đời không còn nhiều lắm. Hiện giờ các đảng phái càng lúc càng đấu tranh nghiêm trọng có lẽ cũng bởi nguyên nhân này.
– Triệu ái khanh, tinh lực quãng đời còn lại của trẫm đều trút xuống người Long Không. Mặc kệ như thế nào, không cần biết dùng thủ đoạn gì, trẫm đều phải khiến nó kế thừa trẫm ngôi vị hoàng đế!
Đôi mắt lão Hoàng đế lóe lên như ánh sao, nhìn thẳng Triệu Tử Văn nói.
Dưa hái xanh không ngọt đâu nha! Cần gì phải làm thế? Triệu Tử Văn thầm than thở, nhưng ai dám cãi ý chỉ của Hoàng thượng chứ? Hắn đành phải gật đầu nói:
– Xin Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định tận tâm phụ tá Bát Hoàng tử điện hạ!
Triệu Tử Văn cũng không phải là người thích đâm thọc, mà cái gọi là tâm tư tranh đoạt chính là ý nghĩa tranh cướp, cho nên phải có tâm tư tranh đoạt mới có thể hy vọng thành công tranh đấu, chiếm được mục tiêu. Mà Triệu Tử Văn muốn biết Bát Hoàng tử có tâm tư tranh đoạt hay không nên mới đọc bài thơ đó, nhưng Bát Hoàng tử đã dùng một câu nói uyển chuyển biểu đạt tâm ý của mình là không muốn làm một nhân vật “phong lưu”! Càng khiến Triệu Tử Văn khó tưởng tượng chính là câu nói này còn biểu đạt rằng, ngay cả Hoàng đế y cũng không muốn làm.
Điều này làm cho hắn buồn bực không ngừng Không có tâm tư tranh cường háo thắng thì cho dù có mười Triệu Tử Văn cũng không thể giúp Bát Hoàng tử thành công đoạt lấy mục tiêu. Nếu Bát Hoàng tử không hề e ngại ám chỉ với Triệu Tử Văn rằng mình không hề có tâm tư tranh đoạt, ngay cả cho y địa vị Hoàng đế một cách miễn phí cũng không thích, tự nhiên là muốn mượn mồm Triệu Tử Văn nói với lão Hoàng đế rằng y không muốn tham gia vào tranh đấu giữa các huynh đệ, cũng không muốn làm Hoàng đế!
Cho nên Triệu Tử Văn coi như là giúp hắn chiếu cố vậy .
Lão Hoàng đế lại ho khan kịch liệt mấy tiếng, kích động nói:
– Không phải tận tâm, mà là nhất định phải làm cho nó có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế!
– Vâng, vâng, nhất định nhất định!
Triệu Tử Văn chỉ sợ lão Hoàng đế này đột nhiên đi đời nhà ma, đến lúc đó có lẽ trên lưng mình còn có thể gánh thêm tội hành thích vua. Hắn thầm nghĩ, lão đại ngươi nói gì thì là cái đó!
Lão Hoàng đế cụp mi mắt xuống, lại biến thành một bộ dạng dở sống dở chết, hiển nhiên lại trở nên cực kỳ mệt mỏi. Triệu Tử Văn vội vàng nói:
– Hoàng thượng, nếu không có việc gì, vi thần xin cáo lui… …
– Ừ, lui ra đi. Sau này khanh nên đến phủ của Long Không nhiều một chút, giúp nó bày mưu tính kế, cũng thuận tiện khuyên bảo nó, nhất định phải khiến nó cam tâm kế thừa ngôi vị hoàng đế!
Lão Hoàng đế vô lực phất ống tay áo dài, tinh thần uể oải nói.
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 206: Tâm tư tranh đoạt