Bất quá công lực của cậu giảm sút nhiều, trước đây Trì Sính chỉ có thể cảm thấy trong túi truyền tới động tĩnh nhỏ, nếu không chú ý cũng không phát hiện. Hiện tại không phải luồn vào? Mà hoàn toàn là chọt vào, tiếng động lớn đến nỗi người điếc cũng phải sợ.
Trì Sính đưa tay vào sờ một cái, lúc này liếc mặt trừng Ngô Sở Úy.
“Đang là mùa gì rồi? Cậu lại còn ăn kem.”
Ngô Sở Úy tỏ vẻ ung dung nói: “Tôi không ăn, đây là mua cho anh.”
“Cậu chưa từng mua kem cho tôi?”
Ngô Sở Úy cười hắc hắc.
Loại kem này bán theo hộp, mỗi lần mua một hộp, trong mỗi hộp đều có tám ly nhỏ. Ngô Sở Úy ăn bảy ly, còn dư lại một ly để cho Trì Sính.
Không chỉ vậy, mở nắp ly ra, phát hiện bên trong còn bị múc một miếng.
Trì Sính cũng không múc, kem trong ly chảy gần hết, trực tiếp trút vào miệng.
“Ăn ngon không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Mông cậu mới ngon.”
Ngô Sở Úy dùng sức trừng mắt với Trì Sính.
Trì Sính nắm lấy cánh tay cậu kéo vào lòng, giả bộ tức giận bóp lấy cổ cậu, “Cậu trừng lại xem! Trừng lại xem!”
Ngô Sở Úy vẫn trừng.
Bị Trì Sính đè lên bàn làm việc giở trò, nhột nhột lăn lộn khắp bàn, khiến cho văn kiện loạn cả lên.
Hai người đang đùa giỡn vui vẻ, vừa hay có một đồng nghiệp gõ cửa, cả buổi không ai mở, liền trực tiếp đẩy cửa vào.
Thấy Trì Sính bộ dạng tươi cười khác thường ngày, người đồng nghiệp cho rằng vào lộn phòng.
“Có việc gì thế?” Trì Sính hỏi.
Người đồng nghiệp nói: “Cục phó Vương kêu tôi đưa cái này cho anh.”
Đưa xong, lập tức chạy đi.
Trì Sính thấy cái người đồng nghiệp đem vào, đột nhiên nghĩ đến một việc.
“Tối nay tôi có một bữa tiệc.”
Nếu là người khác, nghe vậy nhất định sẽ mất hứng, lại có bữa tiệc? Mấy ngày nay sao có nhiều tiệc vậy? Hai người bao lâu rồi không ở nhà ăn một bữa cơm thật ngon rồi.
Nhưng Ngô Sở Úy không như vậy, cậu nghe xong liền nở nụ cười.
“Không ăn hết nhớ gói mang về cho tôi, bữa tối của tôi trông chờ vào bữa này.”
Trì Sính trầm mặt, “Lấy đâu ra túi? Cậu sao biết người ta có bệnh gì hay không? Vì chút lợi ích, ăn vào không chừng mắc xương, muốn khóc cũng khóc không xong.”
Ngô Sở Úy không thèm để ý, “Có thể có bệnh gì chứ?”
Trì Sính thái độ rất cứng rắn, “Tự tìm chỗ mà ăn!”
Ngô Sở Úy buồn một lúc, trong mắt lại lóe ra chút ánh sáng.
“Tôi muốn ăn bánh thịt nướng ở tiệm Tây Trực Môn, lúc về anh mua giúp tôi một ít nhé.”
Trì Sính nói: “Chờ tôi ăn tiệc xong, tiệm cũng đóng cửa rồi.”
Ngô Sở Úy nói: “Vậy anh mua rồi đi ăn tiệc, để trên xe.”
“Chờ tới lúc tôi quay lại không phải sẽ nguội mất sao?” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nói: “Nguội có thể hâm lại.”
“Bánh mới ra lò ăn mới ngon, nghe lời, tự lái xe đi ăn đi.”
Ngô Sở Úy bày ra bộ mặt buồn bã, “Giờ này kẹt xe dữ lắm, đến đó mất hơn một giờ, hơn nữa người xếp hàng nhiều lắm, tôi phải đợi đến khi nào? Tôi hôm nay mệt lắm luôn! Muốn ăn một bữa nấu sẵn cũng không kịp ăn.”
Thật ra, Ngô Sở Úy ăn bánh thịt là phụ, muốn Trì Sính sớm rời bữa tiệc là chính. Mấy ngày nay Trì Sính nắm trong tay một miếng thịt béo bở, không ít người thèm nhỏ dãi ba thước, muốn bôi trơn đi cửa sau. Để lấy lòng anh, ắt sẽ giở đủ trò, nếu lỡ trong bữa tiệc xuất hiện mấy người đẹp, tuyệt đối không thể để anh ta ở lại lâu!
Trì Sính nhìn không ra khó chịu trong lòng Ngô Sở Úy, dù là giả hay thật.
“Được rồi, tôi dùng bữa xong sẽ đi mua cho cậu.”
Trong lòng Ngô Sở Úy nhẹ nhỏm.
“Cậu cũng phải đưa tiền cho tôi chứ.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy lúc này mới nhớ tới, tiền tiêu vặt của Trì Sính không đủ mua bánh thịt.
Vì vậy, móc ví từ trong túi ra, cẩn thận tính toán.
“Bánh thịt nướng ba tệ một cái, anh mua cho tôi sáu cái, tổng cộng là mười tám tệ.”(Thánh đây rồi, mọi người khỏi tính lại mất công.)
Trì Sính nhìn thấy tờ hai mươi tệ ở ngay bên ngón tay Ngô Sở Úy lật qua lật lại, cậu cũng không rút ra, lại lấy ra một tờ mười tệ, một tờ năm tệ, cuối cùng là ba đồng xu, vừa đủ mười tám đồng không thừa không thiếu đưa cho Trì Sính.
Trì Sính bị cậu chọc tức nở nụ cười.
“Không thể đưa nhiều hơn chút sao? Tiệm cơm mỗi năm đều lên giá, cậu không tính bánh thịt cũng tăng giá sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Lên giá thì anh cho tôi ít lại.”
Trì Sính một bên nhìn ba đồng xu, một bên nói với Ngô Sở Úy: “Tôi kể cho cậu một chuyện cười.”
Ngô Sở Úy bỗng thấy mới mẻ, Trì Sính cũng có thể kể chuyện cười?
Trì Sính mở miệng nói: “Nghe nói có một đôi vợ chồng rất là keo kiệt, có một ngày, ông chồng qua thăm nhà hàng xóm, đột nhiên đau bụng. Kết quả vừa thả hai quả rắm liền túm quần lại, hắn nghĩ ‘phù sa không chảy ruộng ngoài’, vì vậy xách quần chạy một mạch về nhà xí nhà mình.” (Đây là 1 câu thành ngữ nói về việc đồ tốt không muốn để người khác hưởng, keo kiệt đấy.)
Ngô Sở Úy hưởng ứng cười hắc hắc hai tiếng.
“Cũng thật là keo kiệt quá đi, nước tiểu cũng là thứ tốt.”
“Tôi chưa kể xong.” Trì Sính nói, “Sau khi hắn về nhà liền đem việc này nói với vợ hắn, vợ hắn liền tát cho hắn một cái trời giáng, ngươi biết bà vợ mắng hắn thế nào không?”
“Mắng thế nào?”
“Hai cái rắm nếu giữ lại để thổi đèn thì tốt biết bao!”
“Ha ha ha…”
Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính kể chuyện cười sẽ rất nhạt, không nghĩ tới lại tức cười như vậy. Tự cười ngây ngô nửa ngày, đột nhiên nhận ra gì đó, khóe miệng nháy mắt phát ra tiếng gào thét.
“Anh nha, không phải dùng chuyện cười này chửi xéo tôi sao? A a aaaa…..”