Từ Thông nhìn rõ ràng, đó không phải Lăng Dao thì là ai?
Mấy ngày trước tham gia sự kiện cùng Lăng Dao, làm khách mới nên anh ta rất quen thuộc Lăng Dao.
“Đúng thật là Lăng Dao?”
Miệng tất cả mọi người ở đây đều há to, không thể tin được với chuyện xảy ra trước mắt.
Vừa nãy bọn họ còn trào phúng Giang Nghĩa, giờ mặt họ ai nấy đều thấy cay xè.
Giang Nghĩa thật sự đã mời được Lăng Dao đến?
Không không thể nào.
Một tên quỷ nghèo lương 24 triệu lấy đâu ra tư cách mời minh tinh đang nổi tới chứ?
Nhưng Lăng Dao xác thực đã đến, không thể không tin được.
Đột nhiên, Từ Thông cười lên.
Đinh Nhị Tiến nhíu mày: “Cháu cười gì?”
Từ Thông chỉ về Giang Nghĩa nói: “Ha Hả, anh được lắm, có phải đã sớm nghe được tin Lăng Dao đến nhà hàng này dự sự kiện nên cố ý nói là anh mời đến, thực ra là người ta đã sớm có lịch trình, không có liên quan gì đến anh cả!”
Nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại.
“Thì ra là thế.”
Vương Phượng Nhã cười khẩy nói: “Xém tí là bị lừa rồi, Giang Nghĩa, anh đúng là biết vờ vịt mà.”
Vương Chí Vinh thở phào, vừa nãy ông ta đúng là xém tí bị dọa chết, Lăng Dao, người ta là Lăng Dao mà, nếu Lăng Dao thật sự do Giang Nghĩa mời đến, vậy quá sức tưởng tượng?
May mà Từ Thông biết nhiều, nhìn một cái đã thấu được vở kịch của Giang Nghĩa.
Vương Chí Vinh cười lạnh: “Nhị Tiến, anh đúng là không thuận lợi, sao lại tìm tên này làm con rể, đúng là gặp xui tám đời mà!”
Đinh Nhị Tiến mặt mày khó coi.
Lúc vừa thấy Lăng Dao ông còn vui mừng, cho là có thể lật người rồi, kết quả..
Ông bất lực lắc đầu, hôm nay biểu hiện của Giang Nghĩa đúng là khiến ông thất vọng vô cùng, không có bản lĩnh thì không có bản lĩnh, có hề gì đâu, không có bản lĩnh mà cứ cứng rắn tỏ vẻ có, còn bị nhìn thấu đúng là việc khiến người khác vô cùng mất mặt.
Không chỉ Giang Nghĩa mất mặt.
Đinh Nhị Tiến, Đinh Thu Huyền cũng cùng mất mặt theo.
Ông thở dài một hơi nhìn Giang Nghĩa, muốn nói gì lại chỉ nuốt vào, cuối cùng nặn ra vài chứ: “Nghĩa, con không nên thế.”
Sau đó…