” Trẫm tự cởi.” Ngôn Tu đánh không lại người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn quy hàng.
Cẩm Lý nằm xuống, đắp chăn mỏng che đi khí lạnh bên ngoài, vòng tay qua đặt ở phần bụng trên của Ngôn Tu, tay nhỏ chậm rãi luồn vào.
Ngôn Tu bị sờ cho cứng cả người, miệng lắp bắp muốn thoát ra:” Ngươi… ngươi làm gì thế.”
Cẩm Lý:”…”
Anh chậm rãi thu tay lại, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, hăng giọng:” Ngủ đi.”
Cái này cũng không phải lỗi do anh a, thói quen thật sự khó bỏ… bình thường nếu để anh ngủ một mình thì không sao, nếu để anh ngủ cùng nhóc con nhà mình, chắc chắn tư thế ngủ sẽ cực kỳ xấu, tay còn phải luồn vào bụng của y, sờ sờ rốn nữa…
Nhóc con ở đây vừa mới gặp lại anh, không thể làm mấy hành động quá đáng được, vẫn là nhịn đi.
Cẩm Lý cảm thấy, mình ngủ một mình rất tốt… kết quả chính là có thêm một nhóc con ngủ bên cạnh nhưng không thể sờ, tay cực kỳ khó chịu, lăn đi lộn lại mấy vòng cũng không ngủ được.
Cẩm Lý nhìn nhìn người đang nằm thẳng bên cạnh, hai mắt nhằm nghiền, hơi thở bình ổn, có chút buồn cười, tiếng mưa bên ngoài kia đã nhỏ lại khiến giọng nói của Cẩm Lý cho dù có bé đến đâu cũng đủ để người bên cạnh nghe rõ.
” Nhóc con, ngươi có biết những lúc ngươi thật sự ngủ miệng sẽ hé ra một chút không?”
Ngôn Tu:”…”
Kẻ này chắc chắn đối với trẫm có gian tình, nhưng trong trí nhớ của trẫm thật sự không có kẻ này a!!
” Nhóc con, ngươi cũng không ngủ được sao?”
Ngôn Tu:”….” Trẫm đương nhiên không ngủ được, có một kẻ như ngươi ở bên cạnh, trẫm không cần mạng nữa mới dám ngủ.
Thật ra cho dù y không ngủ thì nếu Cẩm Lý thật sự muốn giết y vẫn có thể rất dễ dàng a.
Cẩm Lý không thể nào tự dày vò mình được, mặc dù nhóc con quan trọng, nhưng giấc ngủ cũng rất quan trọng nha.
” Chúng ta chia phòng đi.” Cẩm Lý ngồi dậy, bước xuống giường, thật sự đầy cửa đi ra ngoài.
Ngôn Tu:”…”
Vậy mà thật sự rời đi rồi!
Tại sao lại có chút hụt hẫng?
Kết quả, Ngôn Tu vẫn là một đêm không ngủ.
Sáng sớm, Nhiếp Minh chạy đến gõ cửa, Ngôn Tu mới mệt mỏi ngồi dậy.
Nhiếp Minh nhìn bộ dạng của Ngôn Tu, lo lắng:” Hoàng thượng, người lại mất ngủ sao?”
Ngôn Tu lạnh nhạt dùng âm giọng mũi ừ một tiếng.
” Nhóc con, sáng tốt lành a!” Cẩm Lý một thân y phục đỏ bất ngờ xuất hiện.
Nhiếp Minh bị dọa sợ, điên cuồng lùi ra sau.
Kẻ kỳ lạ này tại sao còn chưa đi nữa.
” Ở nhà còn có việc gấp.”
” Mấy lão đầu trong triều lại gây khó dễ à.”
” Ừm.”…. khoan đã…” làm sao ngươi biết..”
Cẩm Lý:”…”
Vẫn là không chớp mắt chém gió:” Ngươi hôm qua nửa tiếng Trẫm một tiếng Trẫm, ta đoán!”
Ngôn Tu vậy mà thật sự tin.
Đám sát thủ:”…”
Một kẻ dám chém gió, một kẻ dám tin, đúng là trời sinh một cặp.
” Ta đưa ngươi về.” Cẩm Lý cầm chặt tay Ngôn Tu.
Ngôn Tu:”…”
Trẫm có thể từ chối không?
Đương nhiên không đợi Ngôn Tu từ chối, Cẩm Lý đã vác người ra ném lên xe ngựa.