“Vân An.” Quách Tử Mục thấy Thiệu Vân An không vui, trấn an nói. “Không sao đâu. Y cũng là người nhà, tới Minh Nguyệt phòng là được.”
Thiệu Vân An. “Ai là người nhà y, người trong nhà sẽ không đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy. Biểu cô ta có loại hài tử như vậy sao?” Mở miệng ra là yêu cầu tối mai, căn bản không thèm hỏi còn bàn hay không. Nếu đây mà là nhà hàng của hắn, Thiệu Vân An nhất định sẽ đánh y ra khỏi cửa.
Quách Tử Mục đương nhiên biết Thiệu Vân An bênh vực mình, bất quá vẫn khuyên nhủ, nhưng Thiệu Vân An không chịu. “Chỉ là một tên thiếu gia khác họ mà há mồm đòi ngươi cho y ba bàn, thế các thiếu gia Lỗ quốc công phủ khác thì sao. Có một thì có hai, không thể làm ra tiền lệ, càng không thể để bọn họ dựa dẫm vào quan hệ của ta với ngươi, không chính là không. Triệu quản sự, cứ làm theo quy củ, nói là ta bảo vậy.”
Thấy Thiệu Vân An đã nổi lửa, Quách Tử Mục phất phất tay, Triệu quản sự vội vàng đi. Lửa giận của Vương Thiệu chính quân không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
“Đừng tức giận đừng tức giận.” Quách Tử Mục tháo mặt nạ, vừa nhìn thấy khuôn mặt “xinh đẹp quyến rũ” của y, Thiệu Vân An bất giác thở dài, cầm lấy mặt nạ đeo lại cho y. “Ngươi đừng câu dẫn ta, ta đối với Tỉnh ca nhà ta là tuyệt đối trung thành.”
“Muốn chết à!” Quách Tử Mục đạp hắn một cước.
Khanh Nguyện không cho mặt mũi, còn là do đích thân Vương Thiệu chính quân trực tiếp cự tuyệt. Quản sự Lỗ quốc phủ sắc mặt xanh mét rời đi. Y có thể hình dung ra chuyện này sẽ khiến kinh thành phản ứng thế nào. Vương Thiệu chính quân không thèm nể mặt Lỗ quốc phủ, quả thực đáng giận! Chẳng lẽ hắn không quan tâm Lỗ quốc phủ chính là ngoại gia hắn sao?
Chẳng mấy chốc, Triệu quản sự đã quay lại, trong tay cầm theo một xấp bái thiếp. “Chủ tử, Vương Thiệu chính quân, người Lỗ quốc phủ đi rồi, nhưng mà sắc mặt không được tốt.”
Thiệu Vân An. “Kệ bọn họ. Có bản lĩnh thì kêu Lỗ quốc công tới tìm ta.”
Tiếp theo, Triệu quản sự đưa bái thiếp ra. “Vương Thiệu chính quân, bên ngoài có rất nhiều người muốn gặp ngài, đây là bái thiếp.”
“Tại sao họ lại gửi bái thiếp tới đây?”
Quách Tử Mục nói thẳng. “Ngươi ở trong cung cả ngày, muốn gặp được ngươi không dễ dàng. Ta đoán ngay sau khi rời cung ngươi đã bị phát hiện.”
Thiệu Vân An ngỡ ngàng nhìn Quách Tử Mục. Quách tiểu ca thay đổi nhiều quá, quá là nhiều luôn~! Nhưng hắn không hiểu, mỗi lần đứng trước mặt quân hậu Quách tiểu sao ca lại co rút? Thiệu Vân An dám không phân lớn nhỏ với quân hậu, nhưng hắn không nhận ra rằng, đối với người khác, khí tràng của quân hậu quá đáng sợ.
Thiệu Vân An không mấy hứng thú xem bái thiếp, hắn luôn tránh dính líu quá nhiều tới giới hào môn kinh thành. Tướng quân phủ bối cảnh đã đủ thâm sâu, nhà hắn lại là hầu gia, hơn nữa còn có một vị tiểu thúc là thiên tuế. Nếu lợi dụng trường tụ thiện vũ trong giới hào môn kinh thành thì đối với Trung Dũng hầu phủ và tướng quân phủ không có lợi. Vương Thạch Tỉnh nhà hắn không thích nắm quyền to này nọ, cho nên mấy thứ xã giao này cái nào từ chối được hắn sẽ từ chối.
Trong xấp bái thiếp có thế gia hào môn, cũng có thương nhân. Đại Tư quốc, Tiên Lộc quốc, bộ lạc Đại sơn đều có. Bộ lạc Đại Sơn?
Thiệu Vân An cầm lấy bái thiếp của bộ lạc Đại Sơn. Hắn có ấn tượng rất tốt với bộ lạc này. Dù sao hắn cũng được bộ lạc Đại Sơn cứu giúp, hơn nữa thời điểm ở nhà đấu giá, thương nhân bộ lạc Đại Sơn vô cùng hợp tác.
Người gửi bái thiếp có tên là Ô Sắc, đọc nội dung trong thư thì vó vẻ như đây là một thương nhân bộ lạc Đại Sơn. Bất quá, nếu đã gửi bái thiếp, vậy địa vị của người này ở trong bộ lạc không hề thấp, sinh ý cũng lớn. Những hộ gia đình bình dân không ai dám gửi bái thiếp cho hắn.
“Này, Quách tiểu ca, ngươi có nghe thấy vị thương nhân nào tên là Ô Sắc ở bộ lạc Đại Sơn không?”
Quách Tử Mục lập tức trả lời. “Người này rất có tiền, từng dùng bữa nhiều lần ở Khanh Nguyện, địa vị rất cao, thế tử từng nhắc tới y.”
Thiệu Vân An lập tức đưa bái thiếp cho Triệu quản sự. “Trưa ngày mốt, ở ngay đây.” Sau đó, hắn quay đầu, Quách Tử Mục không đợi hắn mở miệng đã nói. “Trưa ngày mốt ta sẽ giao Minh Nguyệt phòng cho ngươi.”
“Ừ.”
Lỗ quốc công phủ, một vị thiếu niên thoại nhìn tuổi không lớn hơn Thiệu Vân An là bao ôm vẻ mặt u sầu. Mà ở đối diện, lão tổ tông Lỗ quốc công, mẫu thân Lỗ quốc công đương nhiệm, nhất phẩm cáo mệnh Túc lão phu nhân đang nổi giận. Thiếu niên này, môi hồng răng trắng, bộ dáng có thể xem như đại diện cho vẻ tuấn tiếu tiêu chuẩn của thiếu niên Đại Yến quốc. Đây cũng là một trong những lý do khiến y được lão tổ tông yêu thích, mặc dù là ngoại tộc ở trong phủ, nhưng bởi vì không chỉ lời nói ngọt ngào làm người khác vui vẻ, bộ dáng lại đáng mến đáng yêu.
“Ngoại nãi nãi, làm sao bây giờ, tôn nhi đã nói là không sao, nhưng không ngờ biểu đệ Vân An lại không cho mặt mũi. Như vậy tôn nhi làm sao gặp mặt đồng môn được a.”
Túc lão phu nhân không vui, nói gì thì Vân An cũng là người trong nhà, nào có chuyện không nói hai lời đã cự tuyệt. Chưa kể, Khanh Nguyện đương gia là chính quân của La Vinh Vương chứ không phải Vân An. Còn một lý do nữa khiến Túc lão phu nhân không cao hứng, nhưng bà không thể nói ra, cũng không dám nói.
Túc lão phu nhân trong lòng không vui, trên mặt vẫn bao dung nói. “Khanh Nguyện nói phải đặt trước ít nhất năm ngày, sợ là thật sự không còn bàn. Nếu các ngươi muốn tới Khanh Nguyện, sao không đặt bàn sớm hơn?”
Nhữ Thư Hàm bất lực trả lời. “Hôm nay mới quyết định. Hôm nay văn chương của tôn nhi được phu tử khen ngợi, Hi Vĩ mời tất cả mọi người cùng tụ họp, vừa vặn ngày mai là sinh nhật y. Hi Vĩ nói chọn ngày không bằng gặp ngày, nên quyết định vào ngày mai. Hi Vĩ muốn tổ chức tiệc chúc mừng tôn nhi ở Khanh Nguyện, tôn nhi tất nhiên vô cùng cảm kích. Hi Vĩ nói đặt bàn ở Khanh Nguyện rất khó, tuy nhà y có tiền nhưng không có thế lực. Tôn nhi nghĩ Vương Thiệu chính quân sẽ nể mặt tôn nhi, nào ngờ biểu đệ lại từ chối.”
Túc lão phu nhân trong lòng không khỏi suy đoán tới mục đích của người tên Hi Vĩ này, bởi vì ngoại tôn của bà tâm tư rất đơn thuần, bà không muốn y lo lắng. Túc lão phu nhân cũng không muốn nhìn thấy tôn nhi buồn rầu, rốt cuộc thì chuyện này vẫn ảnh hưởng tới thể diện tôn nhi của bà. Túc lão phu nhân nói. “Như vậy đi, ngoại nãi nãi nhờ đại ca ngươi đi một chuyến.”
Nhữ Thư Hàm vẻ mặt cô đơn, cúi đầu. “Có phải biểu đệ không thích ta, cho nên mới…”
Túc lão phu nhân đau lòng, nắm tay y. “Đừng nghĩ bậy, ngươi là thiếu gia Lỗ quốc phủ, ai dám không thích ngươi?”
Nhữ Thư Hàm ủy khuất nói. “Nhưng ta không phải họ Túc.”
Túc lão phu nhân càng đau lòng, không khỏi càng oán trách Thiệu Vân An, giọng điệu trở nên cứng rắn. “Chỉ là ba bàn tiệc mà thôi, cho dù bao cả Khanh Nguyện, Vân An cũng nên cho mặt mũi.” Túc lão phu nhân nói với đại a đầu bên người. “Đi gọi đại thái thái tới đây.”
“Vâng.”
Nhữ Thư Hàm ôm lấy Túc lão phu nhân. “Nãi nãi, biểu đệ sẽ không tức giận chứ?”
“Ngươi là đường ca hắn, lẽ ra hắn nên giúp ngươi. Ngươi yên tâm, nếu hắn còn không nhường nhịn, nãi nãi sẽ ra mặt.”
Nhữ Thư Hàm ôm Túc lão phu nhân, cười nói. “Nãi nãi, ta biết nãi nãi đau ta nhất.”
Dỗ dành Túc lão phu nhân cười mệt mỏi rồi, Nhữ Thư Hàm lúc này mới đi gặp mẫu thân. Nhữ phu nhân Túc Lâm Dung nhìn thấy y tới, đầu tiên là gọi nhóm nha hoàn bưng trà rót nước bày điểm tâm, sau đó hạ lệnh cho bọn họ lui ra. Bà nắm tay Nhữ Thư Hàm, hỏi. “Thư Hàm, nương nghe nói con và Thiệu Vân An có xung đột?”
“Không có, là hắn không để ý tới con.” Nhữ Thư Hàm phẫn uất, kể lại mọi chuyện cho nương nghe, sau đó nói. “Con là biểu ca hắn, cho dù không thân cũng không nên làm mất thể diện của con chứ. Các tỷ tỷ nói không sai, vị hầu gia phu nhân kia hoàn toàn không để Lỗ quốc phủ chúng ta vào mắt, bằng không thì lúc xin tiên thủy không thể nào không nhớ tới nãi nãi.”
Nhữ phu nhân chua chát nói. “Hắn không để Lỗ quốc phủ ở trong lòng, làm sao có thể để hai mẫu tử chúng ta ở trong lòng. Hắn là đích thiếu gia Đại gia, quân hậu lại sủng hắn. Chúng ta là ai, chúng ta chỉ là cô nhi quả phụ ăn nhờ ở đậu mà thôi.”
Nhữ Thư Hàm lập tức đanh giọng, nói nhỏ. “Vậy sao nương không đổi tên con thành họ Túc? Cho dù ở Lỗ quốc phủ con được sủng ái bao nhiêu thì con cũng chỉ là người ngoài!” (lại thêm một thằng điên các bác ạ!)