Chỉ là Đông Khâu Xu vốn có mưu đồ gây rối, phụ vương lại ở trong tay ông ta, lúc này mình bỏ Hồng Quang Bảo Tình đi, thật không biết là phúc hay họa nữa.
Dạ Đàm thở dài, Bật Chính điện đã ở ngay trước mắt. Đây là nơi trừng trị kẻ phạm tội của Thiên giới, cửa đồng sừng sững, song thú ngậm vòng, không nộ tự uy.
Dạ đàm ôm bao, vừa định gõ cửa, cửa đồng bỗng tách ra làm hai. Dạ Đàm biết nơi này nhất định phòng bị nghiêm mật, mình có thể vào trong hay không còn chưa nói trước được. Nàng đang chuẩn bị tốn một hồi công phu thuyết phục quản ngục, nhưng phía sau cửa đồng, không có một bóng người.
Cái này…… Dạ Đàm trợn mắt há hốc mồm, trước mắt một mảnh trắng xóa, nàng ngay cả phương hướng cũng không phân rõ.
“Sao một người cũng không có vậy? Vậy ta làm sao biết được Thiếu Điển Hữu Cầm bị nhốt ở đâu chứ?” Nàng lẩm bẩm tự nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, mũi chân nàng đá phải vật gì đó.
Dạ Đàm cúi đầu, chỉ thấy cạnh chân có một cái bảng chỉ đường, mặt trên viết —— “Thăm Huyền Thương quân thì đi từ đây”. Phía trước là một mũi tên chỉ phương hướng rõ ràng.
……
Này cũng quá tắc trách đi!
Dạ Đàm đi theo mũi tên, càng đi càng lạnh. Phía trước tuyết đọng dần dần dày lên, hà hơi thành sương. Nàng ôm bao, nghiêng ngả lảo đảo mà đi vào bên trong tuyết đọng, quả thực cả đầu ngón chân đều bị lạnh cóng tới mất đi cảm giác.
“Thiếu Điển Hữu Cầm à Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi nhất định phải bị sự thâm tình của bản công chúa làm cảm động đó……” Dạ Đàm thở dài sâu sắc.
Thế mà nàng đi qua không lâu, trong gió tuyết có hai bóng người loại bỏ Ẩn Thân chú, hiện hình ra.
Chính là Cứu Khổ Thiên Tôn vẻ mặt tươi cười và Phổ Hỏa Thiên Tôn xưa nay không nói cười tùy tiện.
Cứu Khổ Thiên Tôn nói: “Nhìn không ra được, ngươi thường ngày tâm lạnh mặt lạnh, chỉ biết hành hình. Không thể tin được là thời điểm quan trọng vẫn rất tri kỷ nha.”
Phổ Hóa Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, ống tay áo rộng vung lên, cái bảng chỉ đường kia biến mất không còn chút dấu vết nào.
Đúng lúc này, Bật Chính điện lại vang lên tiếng đập cửa, một giọng nói của nữ tử vang lên: “Bộ Vi Nguyệt của Hoa Thủy Tiên điện, cầu kiến Phổ Hóa Thiên Tôn.”
Giọng Phổ Hóa Thiên Tôn lạnh lẽo tới không hợp tình người: “Chuyện gì?”
Bộ Vi Nguyệt đang đứng ở bên ngoài cửa đồng, nói: “Thiên Tôn, nghe tin quân thượng bị phạt vào băng lao, xin Thiên Tôn khai ân, cho phép ta đưa chút y phục cho ngài ấy.”
Phổ Hóa Thiên Tôn ngay cả cửa cũng chưa mở, nói thẳng: “Thiên quy lệnh cấm, Bật Chính điện hành hình, người bên ngoài không được thăm hỏi. Tiên tử cứ để y phục xuống, ta sẽ đích thân thay ngươi chuyển giao cho quân thượng.”
Dứt lời, ông không đợi Bộ Vi Nguyệt trả lời, xoay người rời đi.