Nghĩ đến điểm này, thân thể Nhiếp Vân khẽ động một cái, chợt phi thân về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
– Nhanh như vậy… Hắn muốn làm gì?
Hoa Dao phía xa xa thấy hắn trong nháy mắt đã biến mất, chạy thẳng vào chỗ sâu trong thế giới thư tịch, nàng không nhịn được ngạc nhiên.
Mới vừa nó xong với đối phương bên trong chỗ sâu nguy cơ trùng trùng thì đối phương trực tiếp chạy vào trong chỗ sâu, chẳng lẽ hắn ta càng hy vọng gặp phải nguy hiểm hay sao?
– Cùng đi qua nhìn một chút…
Do dự một chút, thân thể Hoa Dao nhoáng một cái, theo sát phía sau Nhiếp Vân.
Mặc dù đối với những chuyện khác nàng cũng không quan tâm, thế nhưng đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện, chung quanh tỏa ra quang này, trong lòng nàng tràn ngập tò mò.
Cương phong đập vào mặt, Nhiếp Vân phi hành vào sâu trong thư khố cấp thứ sáu, nương theo càng chạy càng xa, một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi hắn.
Mùi thơm này như là hoa lan, mang theo khí tức khiến cho người ta say mê, giống như hình thành một cái biển cực lớn. Lại khiến cho người ta ở trong đó lưu luyến quên đường về.
– Người khác đều nói Thư Hương, Mặc Hương, ta vốn lơ đễnh không đồng ý. Hiện tại xem ra quả nhiên không sai.
Cảm thấy hương khí càng ngày càng đậm, lại khiến cho người ta trầm mê vào trong đó, Nhiếp Vân không khỏi tán thưởng một câu.
Phàm giới thường gọi gia tộc người đọc sách là thư hương môn đệ, nghe nói thư tịch có thể hóa giải lệ khí, táo bạo, sầu lo, nôn nóng… Các loại tâm lý mặt trái, một cái hung đồ cuồng bạo. Nếu như tiến vào một biển sách vở, lại để cho hắn ở trong đó vài năm, như vậy có thể hóa giải khí tức thô bạo toàn thân, biến thành một thư sinh tính cách nhẹ nhàng.
Loại chuyện này trước kia Nhiếp Vân đều cho rằng là truyền thuyết, hiện tại ngửi thấy được Thư Hương đầy trời, cảm nhận khí tức tinh lọc, gột rửa tâm linh hắn đã triệt để tin tưởng.
Khó trách lúc trước kinh thư Phật giới lại là pháp bảo Vô Thượng, hóa ra huyền bí là ở chỗ này.
Nương theo mùi hương càng ngày càng đậm, thư tịch bên trong không còn không nhúc nhích như trước nữa. Mà là tựa như từng con thú đang lưu động, thậm chí có một ít thư tịch còn phấn khởi đả thương người.
Bất quá, những thư tịch thực lực mạnh mẽ, không sai biệt lắm với người của Tà Nguyệt Chí tôn vực, đại bộ phận đều chừng Xích Thiên Kính, đối với Nhiếp Vân mà nói căn bản không tạo thành tổn thương.
Ngẫu nhiên có một hai thư tịch thực lực mạnh mẽ, trong khoảnh khắc hóa thành văn tự đầy trời, bao phủ lấy hắn. Chỉ là trong nháy mắt cũng sẽ bị bài trừ triệt để, bị hắn chém giết hắn linh tính.
Những thư tịch này thực lực quá yếu, còn xưng không được xưng là Thư yêu, không đáng để kiêng kị, vẻ mặt Nhiếp Vân lạnh nhạt, tiếp tục phi hành vào bên trong.
Không tới nửa canh giờ, khoảng cách một ức dặm đã xẹt qua dưới chân hắn.
Lúc này một mảnh bình nguyên khiến cho tầm mắt người ta khoáng đạt xuất hiện ở trước mặt hắn.
Một ức dặm dường như là một ranh giới phân cách hoàn mỹ. Thư tịch phía sau cho dù có một ít có thể hành động, có được thực lực, nhưng mà cũng không được đặt lên mặt bàn. Không có quy tắc, quy củ, có thể đơn giản đánh chết. Mà bình nguyên phía trước ngay ngắn trật tự, không ngờ thư tịch đã thành lập nên thị trấn nhỏ, quần cư giống như nhân loại vậy.
– Khó trách nàng ta nói tốt nhất không muốn nên đi qua ranh giới này, nơi này quả thật có chút quỷ dị!
Thiên nhãn lập loè. Nhiếp Vân nhìn về phía trước, chỉ thấy có vô số thư tịch đang làm việc, giống như là các loại chức nghiệp của nhân loại vậy. Phân bổ rất là tinh tế.
Thư tịch Công pháp, thư tịch võ kỹ ở cùng một chỗ, tựa như quân đội. Dưới sự dẫn dắt của thư tịch binh pháp tiến hành thao luyện. Thư tịch nông canh, chăn nuôi, y dược các loại thì phụ trách sinh hoạt hàng ngày, trồng trọt chăn nuôi. Thư tịch giáo dục thì mở thư viện, truyền thụ tri thức, để cho những thư tịch không có trí tuệ bắt đầu sản sinh trí tuệ.