Xương Rồng quảng xuống một câu hung hãn, vung tay lên, dẫn đầu rời đi.
Bọn người Khỉ Đột Khổng Lồ đương nhiên không muốn đối mặt với loại cường giả Phụ Thần giai đoạn cuối như Bạch Giang Nam này, Xương Rồng vừa đi, bọn họ lập tức đi theo.
Mắt thấy bọn người Xương Rồng rời đi, Bạch Trình đứng sau lưng Bạch Giang Nam lo lắng suông: “Tại sao lại để bọn đi như vậy được!”
“Vậy còn có thể thế nào được?” Bạch Giang Nam híp mắt lại, thần sắc trịnh trọng, hoàn toàn không thấy vui cười như trước đó: “Ở bên ngoài Xương Rồng là cánh tay thứ ba của Phản Tổ Minh, trên thực tế, loại nhân vật này, cũng chỉ là một con tốt vớ vẩn bày ở ngoài sáng mà thôi, ở giữ các tộc đều có công ước, người ở cảnh giới này như chúng ta không thể tùy tiện động thủ, một khi bố xuất thủ giữ ông ta lại, thì tính là đơn phương xé bỏ công ước. Đến lúc đó, nơi này sẽ thành mục tiêu công kích, người người đều có thể quang minh chính đại động thủ với đảo Quang Minh, đến lúc đó, đừng nói là những thế lực núp trong bóng tối kia ngo ngoe muốn động, chỉ riêng một Phản Tổ Minh thôi cũng có thể hủy đi đảo Quang Minh một cách nhẹ nhàng, cái thế lực này không hề đơn giản như các con nghĩ!”
Bạch Giang Nam xoay người, dò xét đám người Bạch Trình: “Quá trình tu luyện của mấy đứa đã đến bình cảnh, lại tiếp tục như thế thì khó mà tiến bộ, từ hôm nay trở đi, mấy đứa đều rời khỏi đảo Quang Minh”
“Rời đi?” Bạch Trình nghi hoặc.
“Đúng” Bạch Giang Nam gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, bố sẽ tự mình huấn luyện mấy đứa!”
Châu Xuyên ở Đông Hòa, ở trong cung điện dưới đất.
Vốn dĩ đèn đuốc được kéo dài đến trong cung điện dưới đất, nhưng mà bởi vì lúc này trong cung điện dưới đất nông nặc linh khí, cho nên tất cả đều bị dập tắt.
Trong toàn bộ cung điện dưới đất lại biến thành khung cảnh đen kịt ột màu.
Cũng may Triệu Chính Khải chuẩn bị một cái đèn pin sáng chói, có thể chiếu sáng được đường trước mắt, ánh đèn màu trắng kéo dài rất xa nhưng vẫn không thể nhìn thấy cuối cùng như trước.
Nơi này tràn ngập linh khí nồng nặc, tháp cao trải rộng, mà cung điện vô cùng hắc ám dưới đất, tựa như là cái miệng đầy máu của một con cự thú hồng hoang, phảng phất lúc nào cũng có thể nuốt chửng tất cả mọi người.