“Anh hiện tại chỉ muốn cưỡng gian, nếu như tôi chết ở chỗ này, chính là án mạng, cả một đám các anh, tất cả đều phải đi ngồi tù.”
b(00)1254 Tên đại ca nghe xong lời này, rõ ràng có chút nhụt chí.
Cưỡng gian và giết người là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Anh ta khẽ căn răng, tuy rằng không cam tâm, nhưng cũng đã đánh thằng ranh này một trận, để anh ta nếm chút đau khổ, thù oán lúc trước cũng đã báo được rồi.
“Được, xem như mày lợi hại, mày có thể cút, lần sau đừng để cho tao thấy mày, bằng không gặp một lần đánh một lần!”
Anh ta hướng về phía Diên hung hãn nói.
Diên hung hăng híp mắt, nắm đấm không tự chủ xiết chặt, thậm chí anh ta lười nói nhảm cùng bọn chúng.
Anh ta căn bản không thể rời đi một mình, đang chuẩn bị xông lên trước, lôi thăng oắt này đập một trận, không nghĩ tới Lê Sa lại kéo chặt cánh tay hắn.
Anh ta rời mắt đối diện với Hai mắt đâm lệ của cô.
Cô không ngừng lắc đầu, cố nén tiếng khóc, gắt gao cắn chặt môi.
Chỉ sợ… Chỉ sợ vừa mở miệng, chính là tiếng khóc.
“Mặc kệ thế nào tôi cũng không bỏ cô ở đây.”
Bàn tay lớn của anh ta bao trùm lên tay nhỏ của cô, từng chữ từng chữ nói ra.
Lê Sa nghe nói như thế, nước mắt càng tràn ra.
“Anh đánh không lại bọn chúng! Đi nhanh lên.”
Cô khàn khàn giọng, lệ rơi đây mặt nói.
“Bỏ lại con gái một mình rời đi, sao gọi là đàn ông.”
“Anh không muốn sống nữa à?”
“Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể vượt qua ranh giới cuối cùng. Hoặc là chết, hoặc là mang cô đi.”
Lê Sa nghe nói như thế, trong lòng cảm giác khó chịu.