Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới đứng dậy, hắn chắp tay hành lễ: “Lão bối, con đã làm phiền người rồi”.
Dưới lớp lá mùa thua rơi, bóng người Diệp Thành có phần run run, bước đi lưỡng lự, hắn không biết nên đi về đâu.
“Ta chỉ biết trên người ngươi có thứ mà cô ấy sợ, cô ấy đang trốn tránh ngươi”, phía sau, ông lão chợt truyền âm tới.
“Thứ khiến cô ấy sợ?”, Diệp Thành giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lúc này chợt quay người, khí tức gấp gáp, hắn tỏ ra căng thẳng: “Tiền bối, người có biết là thứ gì không ạ?”
“Ta không biết”, ông lão lắc đầu bất lực.
“Đa tạ tiền bối đã nói cho vãn bối biết”, Diệp Thành lại lần nữa chắp tay hành lễ, hắn quay người sải bước đi.
Lần này bộ pháp của Diệp Thành đã vững chắc hơn nhiều, mặc dù bóng lưng của hắn vẫn cô liêu nhưng lại không lạc lõng như ban nãy nữa.
Chí ít thì hắn vẫn tỏ tường một chuyện, không phải hắn không tìm được Sở Huyên mà vì Sở Huyên đang trốn hắn.
Hắn đi xa rồi nhưng ông lão ngồi dưới gốc cây lại ngẩng đầu lên, mặc dù bị mù nhưng ông ta vẫn nhìn về hướng Diệp Thành rời đi.
Ông ta cầm tượng gỗ trong tay, hồi lâu không nói lời nào.
Tượng gỗ đó là một nữ tử được khắc hoạ sinh động, mỗi đường nét được khắc ra mang theo cái tâm của người điêu khắc, nó sinh động như người sống, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy cô gái này đang mỉm cười khiến người ta phải động lòng.
Nếu như Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì người mà ông lão khắc ra chẳng phải ai khác mà chính là Sở Huyên.
Bóng hình ông lão bên dưới gốc cây cũng hiện lên rõ ràng trên màn nước Hoan Thiên của Thiên Huyền Môn. Phục Nhai đứng trước màn nước, ánh mắt nheo lại gần như chỉ còn một đường, ông ta chốc chốc lại cau mày.
“Thánh Chủ, Chu Dịch…”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Vô tu thiên sĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lên tiếng.
“Vô tu thiên sĩ?”