Miêu Nghị hỏi: chuyện gì?
Mộ Dung Tinh Hoa: đại nhân, có khách tới chơi muốn gặp ngài.
Miêu Nghị: người nào?
Mộ Dung Tinh Hoa: Thiên Nguyên Hầu.
Miêu Nghị im lặng, hỏi: cố ý tới tìm ta?
Mộ Dung Tinh Hoa: đúng, đại nhân cần bao lâu trở lại?
Miêu Nghị hơi tính toán thời gian: đang trên đường quay về, còn cần ba ngày mới tới.
Mộ Dung Tinh Hoa: đại nhân về nhanh, Hầu gia nói chờ ngươi!
Thu tinh linh Miêu Nghị nói thầm, tìm ta làm gì? Chẳng lẽ là vì Bích Nguyệt phu nhân sao, tìm Bích Nguyệt phu nhân không gặp liền tìm ta làm gì, chẳng lẽ có quan hệ với ta?
Thân phận người ta bày ra ở đó, cũng không thể để người ta chờ lâu, Miêu Nghị không che dấu tung tích, dứt khoát tháo ngụy trang sau đó thả than đen ra ngoài, khống chế tốc độ cao nhất về Thiên Nguyên tinh.
Không tới hai ngày Miêu Nghị đã sớm quay về, hắn đáp xuống bên ngoài và đi vào cửa thành, thủ vệ không người nào dám ngăn cản, trực tiếp bay tới bên ngoài phủ thống lĩnh khu bắc.
Mộ Dung Tinh Hoa nghe tin liền tự mình ra nghênh đón, dẫn Miêu Nghị vào đình viện.
Trong sân, dưới ánh trăng, Thiên Nguyên Hầu đứng chắp tay bên cạnh bồn hoa, bên cạnh hắn có một gia hỏa ngắn lùn đang đứng hầu, chính là Tào Vạn Tường phu quân Mộ Dung Tinh Hoa.
Xem điệu bộ này là Tào Vạn Tường tự mình cũng đến.
Miêu Nghị chắp tay thi lễ:
– Bái kiến Hầu gia, bái kiến Tào đô thống.
Tào Vạn Tường “Ân”, hắn nhanh chóng nháy mắt với Mộ Dung Tinh Hoa, phu thê hai người rời đi.
Nơi này không còn ai khác, Thiên Nguyên Hầu chậm rãi xoay người lại và nói:
– Những năm gần đây tổng trấn có liên lạc với ngươi hay không?
Miêu Nghị nói:
– Không có, tổng trấn đại nhân đã thông báo, tạm do Nhị tổng quản chấp chưởng Đông Hoa tổng trấn phủ, nếu không có việc đặc biệt không được liên lạc với nàng.
Thiên Nguyên Hầu:
– Lập tức liên hệ với nàng, nói ta có việc tìm nàng.
Miêu Nghị rất nghe lời lấy tinh linh ra, hắn lay động liên hệ, một lúc sau mới nói:
– Hầu gia, có thể liên hệ nhưng đại nhân không đáp lại.
Thật tình không biết đây mới là việc Thiên Nguyên Hầu lo lắng nhất, nếu trực tiếp liên lạc không được thì xác định Bích Nguyệt phu nhân đã chết, thế thì tốt, sợ là sợ Bích Nguyệt phu nhân rơi vào trong tay phản tặc và bị phản tặc lợi dụng, vạn nhất Bích Nguyệt phu nhân vì cầu sinh mà đầu nhập vào phản tặc làm nằm vùng trong Thiên đình, như vậy hắn không khác gì bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân.
Bằng trình độ hiểu biết của hắn về Bích Nguyệt phu nhân, hắn cũng hiểu phu nhân của mình không phải trung trinh liệt nữ, cũng không phải xương cứng, huống chi lọt vào trong tay phản tặc, cho dù xương cứng cũng vỡ.
Hết lần này tới lần khác chuyện còn chưa xác định nhưng không thể liên lạc được, nguyên nhân rất đơn giản, vạn nhất Bích Nguyệt phu nhân hoàn hảo vô sự thì bên này càng huyên náo xôn xao, cho rằng Bích Nguyệt phu nhân có hiềm nghi làm tù binh cho phản tặc, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Chính là bởi vì như thế hắn mới âm thầm xuất mã, tìm thủ hạ quan trọng của Bích Nguyệt phu nhân hỏi dò. Ôm chút hi vọng cuối cùng, xem có người nào có thể câu thông với Bích Nguyệt phu nhân, một khi xác nhận gặp chuyện không may thì hắn cũng sớm có chuẩn bị.
Đến Miêu Nghị cũng như thế, hi vọng biến thành thất vọng.
Yên lặng, Thiên Nguyên Hầu trầm giọng nói:
– Ai bảo ngươi tùy ý rời khỏi cương vị công tác?
Miêu Nghị hồi trở lại:
– Mạt tướng chỉ ra ngoài bái phỏng bằng hữu, cũng không chậm trễ công vụ.