Dương Khai vừa động tâm niệm, thử trao đổi với Lưu Viêm, nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Điều này ngược lại không làm cho Dương Khai lo lắng mà còn vui mừng, biết Lưu Viêm khẳng định là có cơ duyên của mình, cho nên mới không cảm giác được tiếng mình kêu gọi.
Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát không quản tới Lưu Viêm nữa, bắt đầu tìm kiếm cửa ra.
Hang động đá vôi không lớn, cũng chỉ có một đường hành lang nối tiếp, hắn rất nhanh ở một đầu đường hành lang khác tìm được một cái pháp trận truyền tống, sau khi kích hoạt trận pháp, lập tức biến mất trong hang động đá vôi.
Trong dãy núi hoang nào đó cách Nguyên Đỉnh Sơn chừng trăm dặm, thân ảnh của Dương Khai quỷ dị hiện ra.
Trước tiên hắn thả ra thần niệm, xác định bốn phía cũng không có gì nguy hiểm, lúc này mới quan sát chung quanh. Một lát sau, thân hình hắn thoắt một cái, hóa thành một luồng sáng bắn nhanh về hướng phương xa.
Dương Khai cũng không có ý trở về Phong Lâm Thành, giờ này chuyện khẩn yếu nhất, dĩ nhiên là tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh, cho nên hắn cần tìm một địa phương yên tĩnh không có người quấy rầy.
Mấy ngày sau, hắn hạ xuống trên một vùng núi hoang, nhìn quanh một vòng môi trường chung quanh, khẽ gật gật đầu, có chút hài lòng.
Địa phương này tuy rằng hoang vắng, linh khí thiên địa cũng không nồng đậm lắm, nhưng được ở chỗ rộng rãi, hơn nữa rất hiếm thấy vết chân người.
Hắn không thể so sánh với những võ giả khác, có nhiều thân bằng bạn hữu và bối cảnh tông môn, thời điểm tấn thăng hoàn toàn không có người bảo vệ, cho nên phải lựa chọn chỗ như vậy.
Linh khí không đủ cũng không phải việc khó gì, đến lúc đó chỉ cần ở bốn phía đặt nhiều nguyên tinh một chút, là có thể bổ sung linh khí tiêu hao cần thiết cho tấn thăng.
Bất quá để ngừa vạn nhất, hắn còn bỏ thời gian hai ngày, lục soát cẩn thận một lần phương viên ngàn dặm, xử lý một số yêu thú định cư ở nơi này, lúc này mới lần nữa quay trở về.
Tấn thăng một đại cảnh giới đối với bất kỳ một võ giả nào đều cực kỳ trọng yếu, chuyện này không thể so sánh với đột phá tầng thứ nhỏ, một khi thất bại, rất có thể sẽ tổn hại cơ sở võ đạo, làm cho võ giả từ nay về sau không gượng dậy nổi, nghiêm trọng hơn còn sẽ bỏ mình dưới thanh tẩy của năng lượng thiên địa.
Đương nhiên hắn phải cẩn thận.
Sau đó, hắn lại thả ra hai con huyết thú mẫu thể yêu trùng và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, lệnh cho chúng cảnh giới ở hai hướng khác nhau. Hắn tin tưởng có hai con huyết thú phòng hộ, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn lao!
Làm xong hết thảy, hắn mới an tâm chuẩn bị.
Hắn không có trước tiên đánh sâu vào bình cảnh Đạo Nguyên Cảnh, mà thản nhiên lấy ra Mặc Ngọc Đỉnh cùng ngọc giản của Công Tôn Mộc lưu lại, một mặt dụng tâm tế luyện Mặc Ngọc Đỉnh, rót vào trong đó lạc ấn thần hồn cùng lạc ấn sinh mạng của mình; một mặt nghiên cứu kiến thức về luyện đan trong ngọc giản.
Tại rất lâu trước kia, Dương Khai đã từng thử dùng luyện đan để ổn định tâm thần của mình, dùng đó làm chuẩn bị trước khi đột phá… Loại phương pháp này lần nào cũng đúng, cho nên lần này hắn làm lại như cũ.
Thời gian từ từ trôi qua. Dương Khai dường như hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình đi tới nơi này, cả người hoàn toàn đắm chìm trong hấp thu trong thế giới kiến thức luyện đan.
Tin tức luyện đan ghi lại trong ngọc giản kia đối với người khác mà nói, có khả năng vô cùng cao thâm khó hiểu, nhưng đối với Dương Khai đã từng dẫn phát Đại Đạo Đan Âm, từng hiểu rõ đạo lý của một tia đan đạo, thì lại có thể hiểu rõ rất dễ dàng.
Tên của các loại đan phương, dược liệu chỉ trong vòng một tháng này hắn thuộc nằm lòng.
Mặc Ngọc Đỉnh rốt cục cũng tế luyện thành công, trở thành lò luyện đan Dương Khai thay thế Tử Hư Đỉnh.
Một ngày này, Dương Khai bỗng nhiên đặt Mặc Ngọc Đỉnh xuống trước mặt, bắt đầu khởi động ngọn lửa thần thức rót vào trong đỉnh.
Đột nhiên, bên trong đỉnh truyền ra hơi nóng rực.
Ngay sau đó, ngón tay Dương Khai liên tiếp nhích động, từng cây từng cây dược liệu cấp bậc không thấp từ trong nhẫn không gian bắn ra, đều đâu vào đấy thảy vào trong Mặc Ngọc Đỉnh, dưới thiêu đốt của ngọn lửa thần thức tinh thuần, từ từ biến thành nước thuốc, ngưng đọng thành một đoàn.
Một lát sau, lại có dược liệu mới được thảy vào.
Độ lửa đốt Mặc Ngọc Đỉnh khi lớn khi nhỏ, thỉnh thoảng lại truyền ra từng tia tia mùi thuốc.
Dương Khai lại là sắc mặt bình thản như giếng cổ không dao động, không có khẩn trương hay vội vàng xao động chút nào, động tác cho vào dược liệu cũng là thong thả ung dung, nhưng khống chế độ lửa lại đạt tới đỉnh phong, từng cái linh trận cần dùng cho luyện đan dưới khắc dấu của ngọn lửa thần thức, tiêu tan huyễn sinh bên trong Mặc Ngọc Đỉnh, cùng nước thuốc phát sinh tác dụng thần kỳ.
Ba canh giờ sau, Dương Khai lật cổ tay một cái, một cái hộp gỗ xuất hiện trên lòng bàn tay.
Nguyên lực bắt đầu khởi động, hộp gỗ tự mình mở ra, lộ ra bên trong hộp gỗ một linh quả lớn bằng trái nhãn.
Bất ngờ chính là Đạo Nguyên Quả lúc trước gia chủ Trương gia giao cho hắn!
Trong thiên hạ này, cần dùng đến Đạo Nguyên Quả luyện chế linh đan duy có một loại, đó chính là Đạo Nguyên đan khiến tất cả võ giả Hư Vương tam tầng cảnh cực kỳ đỏ mắt kia!
Nếu để cho các cường giả Hư Vương Cảnh biết Dương Khai lại với thân phận một luyện đan sư cấp Hư Vương tùy tiện luyện chế Đạo Nguyên Quả, chỉ sợ ngay cả lòng muốn giết chết hắn đều có. Đạo Nguyên đan cũng không phải là linh đan bình thường, Đạo Nguyên Quả là vật liệu chính mà cả Nam Vực, cũng chỉ có Thiên Vũ Thánh Địa mới có mấy cây mà thôi, đồng thời cho tới bây giờ đều là tự mình sử dụng, không bán ra ngoài, có thể tưởng tượng được giá trị và nguồn cung cấp của nó quý hiếm to lớn bực nào?!.
Luyện đan sư dám dùng Đạo Nguyên Quả luyện chế Đạo Nguyên đan, đâu có người nào không phải cấp Đạo Nguyên? Chưa từng có luyện đan sư cấp Hư Vương dám dùng loại linh quả này.
Nhưng Dương Khai cứ làm như vậy.
Nếu có thể thành công, nhất định hắn có thể đột phá bình cảnh của luyện đan sư, nhất cử tấn thăng đến cấp Đạo Nguyên; còn nếu thất bại, Đạo Nguyên Quả vô cùng trân quý này sẽ biến thành một đám cháy sém.
Sau khi lấy ra Đạo Nguyên Quả, sắc mặt luôn bình thản của Dương Khai trước đó cũng hơi có chút ngưng trọng, nhưng hắn không chần chờ chút nào, liền thảy Đạo Nguyên Quả vào trong Mặc Ngọc Đỉnh.
Ngay sau đó, hắn đậy kín nắp đỉnh, mặt trang nghiêm trang trọng, hai tay bấm linh quyết biến ảo như bướm vờn hoa.
Theo linh quyết biến ảo, nước thuốc bên trong Mặc Ngọc Đỉnh cũng không ngừng sôi sục, phát ra tiếng vang “xèo xèo”.
Từng cái linh trận người khác không thấy được, sinh ra, tan vỡ, tuần hoàn bên trong Mặc Ngọc Đỉnh.
Trên trán Dương Khai cũng từ từ rịn ra giọt giọt mồ hôi, dường như lần luyện đan này với hắn mà nói, cũng là chuyện cực kỳ cố hết sức.
Tình huống như vậy ước chừng kéo dài năm canh giờ, thời gian dài chuyên chú tinh thần, Dương Khai cũng theo đó tiêu hao to lớn, sắc mặt hơi tái nhợt.
Sau năm canh giờ, bất chợt hắn thu lại pháp quyết trên tay, hít sâu một hơi, vội vàng từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy viên linh đan dùng khôi phục, nhét vào trong miệng.
Bên trong lò luyện đan vẫn như trước reo vang, vô số nước thuốc ở bên trong dung hợp chuyển hóa, phát sinh biến đổi thần kỳ…