Hắn đã dò xét một lần, cũng không phát hiện có mánh khóe gì khác. Cho nên nghĩ không thông Miêu Nghị muốn tìm hai nơi này để làm gì.
Miêu Nghị sẽ không nói, chỉ nói:
– Sau này ngươi sẽ hiểu. Hiện tại vẫn chưa tới lúc nói. Ngày mai, ngày mai chúng ta xuất phát.
Hắn không muốn ở nơi này quá lâu, hắn rời thiên nhai đã hơn một năm, nếu không quay về sẽ xảy ra chuyện.
Công Tôn Lập Đạo gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.
Gió biển nhu hòa, sóng cồn đãi cát, Bích Nguyệt phu nhân mặc quần áo rộng thùng thình che cái bụng lớn, nàng bước chậm trên bờ cát, phía sau có ba nữ nhân theo hầu.
Bụng của nàng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, so với vòng eo nhỏ nhắn của Bích Nguyệt phu nhân ngày thường mà nói bụng đã không nhỏ, nhìn thấy nàng thỉnh thoảng chống tay sau lưng mệt mỏi, chỉ cần không ngốc sẽ nhìn ra Bích Nguyệt có thai.
Nàng thật có thai, đã mang thai vài tháng, đây là đứa con đầu tiên của nàng, Thiên Nguyên Hầu không vội vàng ở phương diện này, nói chờ điều kiện tốt hơn mới được. Vào lúc tái hôn không bao lâu, Hải Uyên Khách nói muốn có con, nàng cũng tuân mệnh mang thai.
Đối với nàng mà nói, nàng cũng lo lắng chuyện của mình và Thiên Nguyên Hầu sẽ sinh ra khúc mắc, từ đó Hải Uyên Khách chán ghét mà vứt bỏ, trong bụng nàng có hài tử với Hải Uyên Khách, tính an toàn đã được bảo đảm, nàng cũng không bài xích việc này.
Giữa không trung, Miêu Nghị mượn nhờ mây trắng che dấu thân theer nhìn Bích Nguyệt phu nhân có thai liền há hốc mồm.
– Nhanh như vậy?
Hắn muốn trước khi đi tìm hai tinh môn tìm gặp Bích Nguyệt phu nhân, muốn xem tình huống của nàng như thế nào, lúc này hắn càng ngạc nhiên.
Công Tôn Lập Đạo buồn cười nói:
– Hải Uyên Khách là như vậy, gọn gàng linh hoạt, ngay cả có con cũng không quanh co lòng vòng, thần tốc ah!
Kim Mạn hừ lạnh nói:
– Ta muốn xem chủ ý cùi bắp của các ngươi làm sao xong việc.
Công Tôn Lập Đạo nói:
– Tướng chủ, ngươi không phải thường xuyên nói với chúng ta, quá trình không trọng yếu, trọng yếu là kết quả, được làm vua thua làm giặc!
– Hừ!
Kim Mạn xì mũi coi thường, lại không nói gì nữa.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào Bích Nguyệt phu nhân phía dưới, nói:
– Lại qua mấy tháng, có phải nàng sẽ sinh con?
Kim Mạn nói:
– Không có nhanh như vậy, nàng muốn thai nghén Tiên Thiên linh thai, bảo đảm sinh hài tử có tư chất tu hành, nếu không sinh ra phàm phu tục tử cũng không sống tới khi khảo hạch chấm dứt. Về phần muốn hoài thai bao lâu, ngắn thì ba năm năm, lâu thì vài chục năm cũng có thể, cũng phải xem bào thai trong bụng của nàng Tiên Thiên thế nào, Tiên Thiên không tệ có thể sinh ra nhanh, Tiên Thiên thiếu sót phải chậm hơn vài năm.
Vừa nghĩ tới Bích Nguyệt phu nhân lúc ở Thủ Thành Cung hái hoa cho mình, lúc này bụng đã to lên như thế, Miêu Nghị có cảm giác ác hàn, hắn lập tức bảo Công Tôn Lập Đạo rời đi, không muốn tiếp tục nhìn, nghiệp chướng mà!
Tinh không biến hóa kỳ lạ lộng lẫy nhiều màu, hai bóng người bay đi thật nhanh, cũng đáp lên tảng đá phiêu phù trong tinh không
Kỳ thật Miêu Nghị không muốn mang theo Công Tôn Lập Đạo nhưng hắn không có biện pháp, ra vào khu vực trung tâm của Lục Đạo quá nguy hiểm, không có người nắm giữ tình hình ra vào vô cùng khó khăn, đa số phản tặc cũng không biết rõ. Đây chính là một trong những mấu chốt sinh tồn của Lục Đạo, cho dù là sáu Thánh chủ cũng không biết, hiện tại sáu tướng chủ cũng không giao bí mật này ra ngoài.
– Thánh chủ, đây chính là nơi ngươi cần tìm, ba mươi hai viên tinh thể giống như đúc bản đồ.
Công Tôn Lập Đạo chỉ vào một đám tinh thể phía trước.
Miêu Nghị cau mày, quả nhiên là nơi này.
– Đại tướng quân dừng bước, ta đi xem.
– Thánh chủ!