“Đây…đây là lần thứ mấy rồi?”, thấy đoạ thân Tinh Thần lại lần nữa sát phạt để huyết chiến với Hoắc Tôn, người ở tứ phương lần lượt gãi đầu.
“Tên Diệp Tinh Thần này sao thế nhỉ, khả năng chiến đấu sao lại khác biệt lớn thế này chứ?”
“Lão phu tính thì có lẽ là một loại bí thuật nhưng lại bị hạn chế thời gian”, lại có một lão bối tu sĩ lên tiếng, ông ta nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Ta càng cảm thấy hứng thú hơn với kẻ bị truy sát kia”, có người tặc lưỡi, “người của Thị Huyết Điện truy sát sát sao như vậy mà không kịp đuổi theo hắn, khả năng bỏ trốn của hắn có thể so với tên Diệp Tinh Thần này”.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài”.
“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, trong tiếng bàn tán, Hoắc tôn đột nhiên quay người.
“Lại nữa rồi”, những người chạy tới đây xem trận chiến cũng đuổi theo.
Phía sau bọn họ, trong sơn lâm hiện lên hai bóng hình, một người mặc đồ chiến, một lão già với vẻ mặt giảo hoạt, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thái Ất Chân Nhân và Đại Sở Hoàng Yên sao?”
“Công chúa, Đại Sở có hai người có Hoang Cổ Thánh Thể?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên hỏi thăm dò.
“Đó là đạo thân của Diệp Thành”, Đại Sở Hoàng Yên hé môi, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh của tự nhiên khiến người ta nghe mà phải xao động.
“Đạo…đạo thân?”, Thái Ất Chân Nhân sững người, trong đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, “Đạo thân với sức chiến đấu có thể địch lại Hoắc Tôn?”
“Có lẽ là bản thể Diệp Thành độ sức chiến đấu cho đạo thân”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thấu huyền cơ, “năm xưa Viêm Hoàng cũng có một đạo thân, Viêm Hoàng và đạo thân của mình cùng độ sức chiến đấu cho nhau, cũng chính vì đạo thân dẫn dụ đại quân của ba điện nên mới tranh thủ được thời gian cho Viêm Hoàng phong vị, cũng từ đó mà có vinh hoa sau này”.
“Còn có cả chuyện này sao?”, Thái Ất Chân Nhân kinh ngạc, “đác tiếc năm xưa ta bị phong ấn nên không chứng kiến được”.
“Đi thôi, đi tới Quảng Hàn Cung”, Đại Sở Hoàng Yên bước vào hư không cứ thế bay về phía Quảng Hàn Cung.