– Vậy ngươi xem chiêu này của ta, như thế nào?
Nhiếp Vân cười cười, một thanh kiếm hoành lập, đã không công kích, cũng không động đậy.
– Chiêu này? Ngươi không có chiêu số a…
Mặt mũi Thượng Tuyền tràn đầy mê mang.
– Không có chiêu số, nhưng là hữu chiêu! Chiêu này của ta còn không có động, khắp nơi đều là tử môn, cũng khắp nơi đều là sinh cơ, nhưng một khi có người xông lại…
Nói đến đây, ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, trường kiếm mạnh mẽ nhảy lên, hoạch xuất ra một đạo huyền ảo.
Đạo huyền ảo này mang theo sinh cơ, cũng mang theo ý giết chết hết thảy, Thượng Tuyền nhìn ở trong mắt, rõ ràng sinh ra một loại cảm giác khó có thể kháng cự.
– Sinh tử gắn bó, họa phúc tương y, nếu như ngươi ở dưới tình huống khắp nơi đều là tử lộ, lại có một chỗ sinh môn, sẽ nghĩ như thế nào?
– Ta… Ta sẽ cảm thấy có thể là bẩy rập!
Con mắt Thượng Tuyền dần dần sáng lên.
– Đúng vậy, ngươi sẽ cảm thấy là bẩy rập, không dám tiến lên, nhưng đến cùng có phải bẩy rập hay không, còn không phải ngươi nói tính toán? Thật muốn xông lại, sinh cơ cũng có thể biến thành tử lộ, mà tử lộ cũng chưa chắc không có sinh cơ… Đây mới là ngươi nên biểu đạt chiêu này!
Nhiếp Vân nói.
– Thì ra là thế, thì ra là thế…
Thượng Tuyền cười ha ha, như hiểu được cái gì, càng ngày càng cao hứng, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm xuất hiện, nhẹ nhàng múa.
– Đúng rồi, là như thế này, là như thế này…
Thở phào một tiếng, Thiên Địa đồng thọ lần nữa xuất hiện, bất quá so với trước kia tử khí đầy trời, lại dẫn theo một đạo sinh cơ.
Đạo sinh cơ này thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, hỗn tạp ở trong chiêu số hẳn phải chết, không chút nào thu hút, nhưng sinh cơ thời gian nháy mắt lần nữa biến thành tử môn, để cho người càng thêm thất vọng.
Tất cả đều là tử khí, ngược lại sẽ cho người khác dũng khí đập nồi dìm thuyền, rõ ràng có một đường sinh cơ lại trốn không thoát, này mới khiến người ta tuyệt vọng.
Rầm ào ào!
Kiếm chiêu lần nữa va chạm quang bích.
Hô!
Thượng Tuyền vốn đứng ở sau Hoa Ngọc, đột nhiên thoáng một phát nhảy lên, trực tiếp rơi xuống sau lưng Nhiếp Đồng, đi tới trước Kê Huyền.
– Cái gì…
Kê Huyền mạnh mẽ đứng dậy, lần này là thật sự ngồi không yên.
Bị hai huynh đệ Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng vượt lên trước, có thể nói là bởi vì không rõ thực lực của bọn hắn, dù sao hai người này vừa đến Quy Khư Hải, nhưng Thượng Tuyền hắn cực kỳ rõ ràng, Thất Thập Nhị Phong tiến hành qua nhiều lần bài vị thi đấu, giao thủ quá nhiều lần, chưa bao giờ hơn mình, sao chỉ cùng tiểu tử Nhiếp Vân kia nói hai câu, liền sắp xếp đến trước mình?
Đầu óc choáng váng, Kê Huyền chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt ở trong lòng, phảng phất như muốn bạo tạc nổ tung.
– Không, ta không cam lòng! Kê Huyền ta đường đường Thất Thập Nhị Phong đệ nhất nhân hơn mười vạn năm, tuyệt đối không thể liên tục bại bởi ba người!
– Nhất định là địa phương nào đó xảy ra vấn đề, ta sẽ không biến thành tên thứ tư…
– Không được, bài vị thi đấu ta chỉ là thứ tư, vô cùng có khả năng không cách nào chiến đấu với Nhiếp Vân, thật muốn như vậy, tên thứ tư liền cố định rồi, nhất định phải chiến đấu với hắn, một lần nữa đoạt lại vị trí thuộc về ta!
Trong nội tâm điên cuồng hét lên, diện mục của Kê Huyền dữ tợn, da mặt không ngừng run rẩy.
Bài vị thi đấu cùng tỷ thí với ai, là Bài Vị Phong tự hành điều phối, không cách nào cho nhân lực can thiệp, rất có thể tên thứ nhất cùng tên thứ tư không cần tỷ thí, liền xác định xuống thứ tự, như vậy hắn sẽ không còn cơ hội cướp về vương tọa.
Nắm đấm xiết chặt, tựa hồ Kê Huyền hạ quyết định rất lớn, đột nhiên cắn răng đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài.
– Tông chủ, chư vị trưởng lão, ta quyết định mở ra Đoạt Thiên chiến, khiêu chiến Nhiếp Vân!
Thanh âm của hắn thông qua trận pháp đặc biệt trong Bài Vị Phong truyền ra, trong nháy mắt để cho tất cả mọi người nghe tinh tường.