Tô Khiết bị anh hôn mà hơi thở có chút loạn, cơ thể cũng có chút mềm nhũn, cô cảm thấy nếu như lúc này cô không dựa lên cửa thì có thể sẽ trực tiếp trượt xuống đất rồi.
Nguyễn Hạo Thần hôn rất kịch liệt, động tác tay cũng rất suồng sã, bàn tay của anh xoa nắn từng tấc da của cô, không ngừng châm lửa, châm ngọn lửa của cô, cũng châm lửa cho chính mình.
Nếu như có thể bây giờ anh thật hận không thể nuốt cô vào trong bụng của mình.
Kể từ lần trước Nguyễn Hạo Thần bị hạ thuốc ở nhà họ Nguyễn, Tô Khiết đi cứu anh, thì giữa hai người tuy vẫn chưa đăng kí kết hôn, nhưng Tô Khiết không còn bài xích một số chuyện nào đó nữa rồi.
Bởi vì trong lòng cô đã chấp nhận anh, cô cũng đã động lòng với anh, động tình với anh, cô nghĩ, cả đời này, chính là anh.
Cho dù lúc này lưng đang dựa lên cửa, cho dù lúc này anh đang đè chặt lấy cô, nhưng Tô Khiết vẫn cảm thấy cơ thể mình như sắp trượt xuống rồi vậy, Tô Khiết theo bản năng nhấc tay lên vòng qua cổ của Nguyễn Hạo Thần.
Động tác này của Tô Khiết đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến cho Nguyễn Hạo Thần hôn càng thêm thuận tiện, càng thêm lịch liệt, đương nhiên, trong lòng của cậu ba Nguyễn lúc này càng kích động hơn thế.
Ngay sau đó, anh trực tiếp bế cô lên, đi về phía giường.
Tốc độ của cậu ba Nguyễn rất nhanh, mấy bước đã tới bên giường, sau đó trực tiếp đè Tô Khiết xuống giường.
Chỉ là vào lúc này, điện thoại của cậu ba Nguyễn đột nhiên reo lên.
Điện thoại của cậu ba Nguyễn reo là rất bình thường, tuy lúc này cuộc gọi đến không đúng lúc lắm, nhưng cậu ba Nguyễn trước giờ luôn bận, cuộc gọi đến nhiều.
Điều không bình thường là, tiếng chuông của cậu ba Nguyễn.
“Bé cưng của bạn gọi tới, Bé cưng của bạn gọi tới rồi…” Tiếng chuông được thiết đặt đặc biệt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên bên tai của hai người như vậy, một lần, hai lần, ba lần…
Đôi con ngươi của Tô Khiết nhanh chóng lập lòe, sau đó đột nhiên vươn tay ngăn chặn người đàn ông đang muốn tiếp tục hôn lại: “Bé cưng của anh gọi tới rồi, anh còn không mau đi nghe máy?”
Lúc nói lời này, khóe môi Tô Khiết nhướng lên, trong thanh âm mang theo vài phần trêu chọc, nhưng cũng có chút cảm giác gì đó không đúng.