Đường Tuấn thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Ai, tôi đang định nói cho bà về chuyện đơn thuốc.”
“Đơn thuốc nào?” Tiết Trân nói.
Đường Tuấn liếc Tiết Trân nói: “Gần đây bà có phải hay bị đau dạ dày, cho dù có uống thuốc đau dạ dày cũng không đỡ. Hơn nữa, nửa đêm thường xuyên gặp ác mộng, bị mất ngủ rất nghiêm trọng.”
“Cậu? Làm sao cậu biết được.” Vẻ mặt Tiết Trân thay đổi, giọng bà ta nhỏ như muỗi. Những triệu chứng mà Đường Tuấn nói chính là tình trạng hiện tại của bà ta, chính vì chứng mất ngủ trầm trọng, quầng thâm rất to nên bà ta đã trang điểm đậm để che đi.
Đường Tuấn xua tay nói: “Bà không cần lo làm sao tôi biết được, bà chỉ cần biết tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bà là được.”
“Cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi?” Tiết Trân tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đường Tuấn gật đầu nói: “Đơn thuốc tôi kê không chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho bà, mà còn khôi phục làn da trở nên căng bóng và mềm mịn. Nếu dùng hết liệu trình, còn có thể giảm cân.”
“Thật sao?” Mắt Tiết Trân sáng lên, sau đó hét lên: “Vậy còn không mau đưa cho tôi.”
Phụ nữ dù bao nhiêu tuổi cũng rất quan tâm đến vóc dáng và khuôn mặt của mình. Đặc biệt là Tiết Trân, một người phụ nữ yêu cái đẹp, nghe nói đơn thuốc của Đường Tuấn không những chữa khỏi bệnh mà còn giảm cân, trắng da, tâm tình đã bay lên chín tầng mây.
Nếu người thường nói điều này, e rằng Tiết Trân sẽ không tin. Nhưng là một phần trong tầng quản lý của bệnh viện Việt Nhất thành phố Vinh, bà ta lúc trước biết được đôi chút về vết thương của Trần Nhật Minh, và cũng nghe nói về bản lĩnh y thuật của Đường Tuấn. Vì vậy lựa chọn tin tưởng anh.
Đường Tuấn lắc đầu, khó xử, nói: “Nhưng tại sao tôi phải đưa cho bà?”
Tiết Trân sửng sốt: “Tôi mua cậu bán. Cậu nói đi, câu lấy bao nhiêu?”