Layla gật đầu, Andrew khi nào cũng chu đáo như vậy. Cô xỏ giày, hơi trượt trên băng. Andrew đã đưa tay nắm lấy cô. Động tác khá thân mật, nhìn từ góc độ Hải Đăng, chẳng khác nào Andrew đang ôm cô vào lòng.
Hải Đăng suýt thì muốn chặt tay Andrew.
Ai nói cho anh biết, mới có mấy tháng không gặp, sao bên cạnh cô ấy lại đào ra một tên mắt xanh mỏ đỏ vậy? À mỏ anh ta không đỏ, dù sao trong mắt Hải Đăng vẫn lòe loẹt phấn son. Đàn ông đàn ang gì mà ẻo lả, mặc quần áo thì và víu đủ màu sặc sỡ. Hải Đăng nhìn lại bộ quần áo ấm hai màu đen xám của mình, tự hỏi không lẽ Layla thích hạng đàn ông như vậy?
Hải Đăng trùm đầu, ngồi cạnh sân băng uống ca cao, không phải nói ca cao này hơn nửa tiếng không nguội sao? Sao bây giờ lại vừa chua vừa đắng vừa nguội thế này? Hải Đăng hơi nhướn mày, nhìn Andrew đỡ Layla đứng dậy sau lần cô vấp ngã thứ ba.
Hải Đăng thật sự thấu hiểu, cái gì gọi là lấy đá đập chân mình. Anh đứng dậy, nhìn bàn tay Andrew đang đặt trên vai Layla, trượt nhanh đến bên cạnh hai người, nắm tay Andrew.
Andrew chưa đỡ Layla dậy, thì có một bàn tay giữ tay mình lại. Anh tay khó chịu quay người, “Ai đấy?”
Khi nhìn thấy Hải Đăng, đôi mắt anh ta sáng lên.
Người này là một người rất tuấn tú, thân hình rắn chắc, nếu đi làm người mẫu nam thi miễn chê. Vậy là thôi khó chịu, rút tay về.
“Cậu là ai? Có muốn làm người mẫu không?”
Hải Đăng: “.”
Tên này là thế nào? Em quen thứ gì kì lạ vậy hả Layla? Layla lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa thấy Hải Đăng đã ngơ ngác tưởng mình nằm mơ. Có lẽ cô quá nhớ anh, nên giờ nhìn đâu cũng thấy Hải Đăng. Cô đã chạy đến tận trấn nhỏ này, làm sao gặp được Hải Đăng kia chứ?
“Em đứng dậy đi, đừng ngồi nữa, băng lạnh lắm”.
Andrew đưa tay đỡ Layla, Layla chưa kịp nắm tay, cả người đã bị sốc lên.
“Không mượn anh quản. “
Layla nghe thấy giọng nói Hải Đăng bên tai, lúc này mới kinh hãi không thôi. Đậu xanh rau má, Hải Đăng thật đấy à?
Layla nghiêm mặt, rút tay về.
“Anh là ai? Tôi không quen anh”.
Hải Đăng nhận ra Layla đang rút tay về, nhưng cô chưa quen trượt băng, nên loạng choạng suýt ngã, cuối cùng vẫn là Andrew nhanh tay hơn đỡ cô, Layla thuận thế tựa nửa người hẳn vào Andrew.
Hải Đăng đen mặt nhìn anh ta đỡ eo cô.
“Sờ mó như vậy còn ra thể thống gì nữa, buông ra”.
Hải Đăng giật cô lại, Layla suýt té sấp, cuối cùng lao thẳng vào ngực Hải Đăng.
Ba người giằng co ở giữa sân băng làm rất nhiều người chú ý. Layla cho dù mặt không biến sắc vẫn cảm thấy mất tự nhiên, “Buông tôi ra”.
Andrew nghe thấy Layla khó chịu, nhưng Layla ít thân mật với ai, Hải Đăng nắm tay ôm cô như vậy cô còn không đủ anh ta nhập viện, vậy có khi Hải Đăng thật sự quen biết Layla không chừng. Anh ta xoa cằm, khóe môi hơi cong cong, “Layla, em có quen anh ta không?”
Hải Đăng thì thầm bên tai cô, “Em cứ nói không quen thử xem.”
Layla đến hôm nay mới biết, ra Hải Đăng còn có một mặt này.
Cô nên cảm giác muốn đánh người, trước đây cô chạy theo anh ta, anh không đoái hoài gì cũng thôi, xem như cô quăng tình cảm nhầm người. Vậy mà giờ cô quyết định chạy đến chân trời mới, tìm người khác yêu thương cô, anh ta lại đến tận đây khuấy đảo cuộc sống bình yên của cô cho bằng được. Vậy là thế nào?
Layla hừ lạnh. “Không quen.”
Hải Đăng đơ người ngay tức khắc.
Andrew chỉ chờ có vậy, kéo tay cô. “Cô ấy nói không quen anh, làm ơn buông tay”.
Layla gật đầu.
“Anh nhận nhầm người rồi, làm ơn tránh ra. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát”.
Hải Đăng tối mặt, thì thầm bên tai cô. “Em không quen tôi?”
Layla chưa từng nghe thấy giọng nói Hải Đăng đè nén như lúc này, như thể lúc nào cũng có thể bùng nổ. Cô rũ mi che giấu cảm xúc trong đáy mắt, định bước về phía Andrew.
Nhưng Hải Đăng nào cho cô toại nguyện, anh cười khẽ bên tai, “Layla, trí nhớ của em kém quá đó. Để tôi nhắc cho em nhớ”.
Vậy là anh ghì chặt cô, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Andrew, cúi đầu hôn lên môi cô.