Cục trưởng cục cảnh sát Hạ nào đó: “…”
Con gái của mình, bắt hay không bắt đây?
Ngay khi ông vừa nói điều này với bà Hạ liền bị bà lấy luôn cái gối bên cạnh đập vào người ông liên tục.
“Ông dám bắt thử xem, thử xem.”
Ông Hạ bị đánh thì la lên oai oái, vừa kêu đau vừa thanh minh.
“Tôi chỉ đang hỏi ý kiến thôi mà, vẫn chưa bắt.”
Bà Hạ nghe xong càng điên tiết, ra tay cũng mạnh hơn hẳn.
“Chưa bắt? Vậy tức là ông muốn bắt con bé rồi đúng không? Hạ Kiến Đạt, chúng ta ly hôn đi, con gái để tôi nuôi.”
“…”
Hạ Kiến Đạt rất muốn nói con gái đã hai mươi mốt tuổi đủ tuổi tự lập, hơn nữa trước khi rơi vào hôn mê và bị nhà họ Nguyễn tráo đổi thân xác, con bé đã làm chủ một loạt bất động sản ở trung tâm thành phố rồi, ai cần bọn họ nuôi chứ.
Nhưng mà ông không dám nói ra, sợ vợ giận rồi ôm con bỏ đi thật thì khổ, vì vậy ông vội vàng gật đầu lia lịa.
“Không bắt, không bắt nữa, bà nguôi giận đi kẻo ảnh hưởng tới nhan sắc.”
“Ông bớt nịnh đi.”
“Rồi rồi không nịnh nữa mau đi ngủ đi bà.”
“Ngủ nghê gì, tối nay ông ra phòng khách mà ngủ.”
“…”
Ông Hạ nhìn cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt liền sờ sờ mũi mình rồi đi ra phòng làm việc ngủ, dáng vẻ thuần thục như thường xuyên bị vợ đuổi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng con gái, ông do dự một chút rồi mới gõ cửa hỏi chuyện.
Dù sao từ lúc sinh cô ra hai ông bà cũng gặp đủ chuyện kỳ lạ rồi, giờ thêm một chuyện nữa thì có làm sao.
Kết quả lúc ông gõ nửa ngày cũng không thấy cửa mở ra, ngược lại lúc ông quay về phòng làm việc lại thấy cô trèo tường đi vào.
Ông Hạ: “…”
Chân Hạ Kỳ Như vừa tiếp đất liền đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của ba mình.
Hạ Kỳ Như: “…”
Không phải giờ này ông nên ngủ rồi hay sao? Vì sao giờ này vẫn ở đây vậy?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, lát sau mắt nhỏ mới lên tiếng, giọng điệu vừa tức giận lại vừa bất lực.
“Con được lắm, ba tưởng hôn mê nửa năm con sẽ ngoan ngoãn hơn, không nghĩ tới tính nết chẳng thay đổi chút nào, rốt cuộc con có nhớ đây là nhà mình không hả?”
Ở trường hay trèo tường ra ngoài ông đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, vậy mà ở nhà cũng thế tiếp, không lẽ trong mắt cô cửa dùng để trang trí à?
“Nói đi, con vừa đi đâu về hả?”
Ông Hạ không đợi con gái trả lời đã hỏi tiếp, Hạ Kỳ Như lại không trả lời ông, còn vòng vo nói đông nói tây rồi chuồn về phòng.
Cô cũng không thể nói với ba là cô vừa đột nhập vào phòng của người đàn ông khác với mưu đồ bắt cóc anh ta nhưng không thành ngược lại còn suýt bị người ta cưỡng hôn chứ, mất mặt bỏ xừ ra.
“Tiểu chủ nhân, cô có bao giờ thắc mắc tại sao Khởi Phong dù không có được năng lực đi qua các thế giới như cô nhưng vẫn có thể theo cô tới được đây không?”
Sau khi về phòng Tiểu Hắc liền hiện thân, lúc này nó đã không còn là một tua vải đen nữa mà bắt đầu có thân thể, vẻ ngoài không khác gì những thần chết khác, cũng một thân áo choàng đen, trên đầu đội mũ trùm đầu vừa to vừa rộng, che khuất nửa khuôn mặt mình, nó chính là cái bóng đen gây ra ám ảnh suốt mấy ngày qua ở khu phố này.
“Ta mà biết được đã sớm đạp hắn về nơi phong ấn rồi còn để hắn lang thang ở đây sao?”
Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây lại thấy điên tiết, cô vốn định đóng kín không gian thành phố này lại để không cho hắn đuổi theo mình về đây, không ngờ tới hắn không chỉ không bị chặn lại mà còn mở được kết giới rồi ngang nghiên đi vào đây, sau chắc thấy phá kết giới của cô chưa đủ, còn khiến mọi người nhìn thấy Tiểu Hắc để cô bị mọi người xa lánh ghét bỏ nữa.
Cho dù ban đầu cô không biết là ai thì bây giờ cô chỉ cần dùng đầu gối cũng đoán được hung thủ của mọi chuyện.
Ngoại trừ Khởi Phong ra, còn ai dùng thành thạo mấy cái trò đâm lém sau lưng này thành thạo hơn hắn nữa chứ!!!
Cô nhớ lúc bản thân trèo tường vào phòng hắn muốn trả thù lại thấy hắn có vẻ đã đợi mình rất lâu rồi, còn nói cái gì mà hắn đã giúp cô gia cố lại nơi này rồi, nếu cô không thích đến thế giới khác thì cô và hắn hẹn hò ở đây cũng được, hắn có nhiều nhất chính là thời gian mà.
Lúc đó Hạ Kỳ Như hối hận gần chết vì đã đuổi hết quan sai ở Âm giới đi rồi nên hiện tại mới không có ai đến bắt hồn tên này đi.
Aaaaa!
Giá mà lần đó khôn hơn thì bản thân đã không khổ sở như bây giờ rồi.
Đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.