“Không được rồi, cười chết tôi mất, hahaha…”
Người nhà họ Vương trào phúng sâu cay, vốn không tin vào năng lực của Giang Nghĩa
Đâu chỉ là người nhà họ Vương?
Đến Đinh Thu Huyền và Đinh Nhị Tiến cũng không tin Giang Nghĩa có năng lực như vậy.
Đinh Nhị Tiến nhíu mi, trên mặt hơi giận: “Nghĩa, ba biết con muốn để ba vui, nhưng có vài lời không được nói bậy biết không?”
Ông bất lực lắc đầu.
Trước vẫn cho là Giang Nghĩa là con rể có thể dựa vào, giờ nhìn đến đây, chậc…
Có chút không đáng tin mà!
Đinh Thu Huyền trừng mắt nhìn Giang Nghĩa: “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Trước đây đùa giỡn tùy tiện thì thôi, sao có thể trước mặt nhiều người đùa kiểu này? Mặt mũi của ba đều bị anh làm cho mất hết anh biết không?”
Giang Nghĩa bất lực cười, vươn tay nhìn đồng hồ.
“Tám giờ rồi, vừa lúc.”
“Các vị, mời cùng tôi đi một chuyến, Lăng Dao sẽ đến ngay.”
“Ba, tối nay Lăng Dao sẽ vì ba hát một bài, chúc phúc chân thành đến ba.”
Nói xong thì đứng lên bước ra ngoài.
Mọi người nhìn lẫn nhau.
Đến thật à?
Từ Thông cười lạnh: “Nhìn thì nhìn, ai sợ ai chứ?”
Vương Phượng Nhã cũng đứng dậy: “Đi, cùng đi xem, em cũng muốn mở mang một chút, tên nghèo lương 24 triệu có thể mời được minh tinh hay không.”
Thấy mọi người bước ra ngoài, Vương Chí Vinh nói với Đinh Nhị Tiến: “Nhị Tiến à, không phải tôi nói anh, sao anh có thể tìm cái thứ này làm con rể vậy? Lớn như vậy rồi còn bị mất mặt như vậy, chậc…”
Ông ta cũng đứng lên bước ra ngoài.
Đinh Nhị Tiến giận dữ vỗ bàn, nốc hết rượu trong ly.
“Giang Nghĩa, cậu rốt cuộc muốn gì?”