Con ông không phải người thích nói lung tung, càng không làm chuyện dọa dẫm trẻ nhỏ, huống hồ con ông còn chưa biết chuyện mình có cháu trai.
“Mộ Thiên, cháu nói ông nội nào cơ?”
Mộ Kình Thiên lại khóc lóc nói: “Là ba ba của ba ba.”
Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: “Hóa ra là Mộ Duyệt Thành.”
Ông chỉ muốn xông tới cao ốc Mộ thị mắng cho Mộ Duyệt Thành một trận, tên kia thế mà lại dám làm chắt ông phải khóc.
Chiến Quốc Hùng thấy chắt mình khóc đến thở không ra hơi, trong lòng đau nhói, vội vã an ủi: “Kình Thiên, ngoan nào, đừng khóc, cháu mà khóc, cụ sẽ đau lòng chết mất, hay là cụ phái người đón cháu về nhé?”
“Cháu muốn ba ba và bố cơ.”
Chiến Quốc Hùng lúng túng: “Cái này….”
“Cụ.. cụ ơi.. cháu muốn ba ba và bố cơ, cháu.. cháu muốn họ cơ.”
Chiến Quốc Hùng không chịu nổi tiếng chắt trai khóc: “Được rồi, được rồi, cháu sẽ được ở với ba ba và bố, đừng khóc nữa được không?”
“Cụ.. cụ ơi, thật… thật vậy á?”
“Th.. thật, cụ cam đoan với cháu được chưa, ba ba cháu sẽ được ở với bố, ai không cho ba ba cháu ở với bố, cụ sẽ đánh chết người ấy.”
“Nhưng.. nhưng hôm nay ông nội không cho ba ba ở với bố.”
Chiến Quốc Hùng nhướn mày: “Mộ Duyệt Thành không cho ba ba ở với bố cháu?”
Mộ Duyệt Thành cũng đã biết chuyện Mộ Nhất Phàm và cháu trai ông rồi sao?
“Hôm.. hôm nay bố tới gặp ông nội… ông.. ông nội rất.. rất tức giận, không cho ba… ba và bố ở với nhau, còn.. còn nói nếu cụ… nếu cụ không đồng ý chuyện của ba… ba với bố, ông cũng không.. không đồng ý.”
Chiến Quốc Hùng: “……..”
“Cụ.. ơi, cháu muốn ba ba… và bố ở với nhau cơ, cháu không muốn.. không muốn ba ba và bố phải xa nhau.”
Chiến Quốc Hùng phải dỗ một thôi một hồi, bé con mới ngừng khóc.
Đúng lúc này Mộ Kình Thiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động, lập tức nói: “Cụ ơi, cháu mệt rồi.”
“Cháu nghỉ ngơi thật tốt, hai hôm nữa cụ sẽ bảo ba ba đưa cháu qua chỗ cụ.”
“Vâng, cháu chào cụ.”
Mộ Kình Thiên cúp máy, trông thấy Mộ Nhất Phàm đi tới, liền cười hì hì nói: “Ba ba.”
Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn bé con: “Con khóc đấy à?”
Ban nãy lúc ở trong phòng của Mộ Duyệt Thành bàn chuyện, có binh lính tới báo rằng nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong phòng anh, nhưng bởi đấy là phòng anh nên không dám tự ý xông vào.
Mộ Kình Thiên chớp chớp mắt, vộ tội nói: “Không mà.”
Mộ Nhất Phàm thấy trong mắt bé con không có nước, thầm nghĩ có lẽ binh lính nghe lầm rồi: “Thế nếu con có chuyện gì thì tới phòng làm việc của ông nội tìm ba nhé.”
“Vâng.” Mộ Kình Thiên đưa điện thoại vệ tinh ra: “Ba ba, con gọi điện xong rồi.”
“Ừ.” Mộ Nhất Phàm nhận lấy di động, xoa xoa đầu con trai, lúc này mới ra khỏi phòng.
Mộ Kình Thiên vui vẻ nằm trên giường cười khanh khách, em trở mình một cái, liền biến mất khỏi giường, vào trong không gian hấp thụ linh khí.
Thế nhưng, sau khi Chiến Quốc Hùng cúp máy, bởi vì chắt khóc mà lo lắng không thôi: “Này, ông Thái, ban nãy thằng bé khóc đòi ba và bố nó ở bên nhau.”
Ông cũng không muốn chia rẽ cả nhà họ, chỉ là đàn ông với đàn ông có thể ở bên nhau sao?
Thái Nguyên cười híp mắt: “Cậu Mộ và đại thiếu gia đều là cha đẻ của tiểu thiếu gia, đương nhiên tiểu thiếu gia muốn ở bên cha đẻ mình rồi, những người khác không thể thay thế được.”
Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn Thái Nguyên, hừ nhẹ một tiếng: “Ta nhận ra ông đang nói đỡ cho hai đứa nó.”
“Lão gia, tôi chỉ nói sự thật thôi, lại nói, cậu Mộ và đại thiếu gia ngoài việc đều là đàn ông ra, cũng không khác gì thiếu gia Lôi Cương và phu nhân Phượng Tình, cũng đã sinh con cái, có con chăm lo dưỡng lão cho mình trước khi lâm chung, không phải sao?”
Chiến Quốc Hùng trầm mặc.
Thái Nguyên nhìn ra trong lòng Chiến Quốc Hùng đang dao động, lại nói: “Lão gia, tôi nghĩ ngài không cần phải nghĩ nhiều, tục ngữ có câu, ‘con cháu có phúc của con cháu’, huống hồ giờ đang trong thời mạt thế, không ai biết mình còn có thể sống bao lâu nữa, nhất là dân chúng không có dị năng ở khu bắc thành phố, với họ mà nói, sống được ngày nào hay ngày ấy, lo hôm nay chứ chẳng biết chuyện ngày mai, có ai rảnh mà quan tâm ai ở với ai.”
“Thế nên là, chỉ cần đại thiếu gia và cậu Mộ cảm thấy hạnh phúc là được rồi, như vậy tiểu thiếu gia cũng sẽ vui vẻ, việc gì phải nhọc tâm lo nghĩ chứ?”
“Sao ta không hiểu đạo lý này cơ chứ.” Chiến Quốc Hùng chau mày lại, “Ông đi xuống trước đi, để ta suy nghĩ cho kỹ.”
Thái Nguyên nghĩ nói tới đây là được rồi, nói nhiều quá, trái lại càng khiến Chiến Quốc Hùng phản đối Mộ Nhất Phàm ở với Chiến Bắc Thiên.
Sau khi ông rời khỏi phòng, tiện thể đóng cửa lại, đến khi quay về phòng mình, liền lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Chiến Bắc Thiên: “Đại thiếu gia, những gì cậu bảo tôi nói, tôi đã nói rồi.”
Mấy lời nói tốt cho Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên trước đó, đều là Chiến Bắc Thiên dặn từ trước, nhưng mà ông cũng hiểu, vì bé con, thật sự không nên chia rẽ hai người họ.
Hơn nữa, ông cho rằng, nếu Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên không bên nhau nổi, chẳng cần chia rẽ, họ cũng sẽ tự xa nhau, nếu như hai người đàn ông có thể ở bên nhau cả đời, đã nói giữa họ là tình cảm chân thành sâu sắc, việc gì phải đi chia rẽ đôi tình nhân bọn họ.
Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Cảm ơn chú Thái.”
Thái Nguyên hừ nhẹ: “Tôi đây là nghĩ cho tiểu thiếu gia nên mới nói đỡ cho cậu.”
Chiến Bắc Thiên nhếch môi lên: “Cháu sẽ bảo Mộ Thiên cảm ơn chú.”
Thái Nguyên nghĩ tới bé Mộ Kình Thiên, trong lòng mềm nhũn ra: “Không cần cảm ơn, chỉ cần đại thiếu gia mau đưa tiểu thiếu gia về Chiến gia chơi với hai lão già là tôi với lão gia là được rồi.”
“Vâng.”