Ông ta đành nén giận.
Ông cụ Châu chỉ bị tái phát bệnh suyễn, uống thuốc đặc trị là sẽ hồi phục rất nhanh.
“Bố, bố không sao chứ?”
Châu Ngọc Thúy lo lắng hỏi.
Ông cụ Châu xua tay: “Sau này bố không quản chuyện nhà cô nữa.
Suy cho cùng, mấy người mới là người nhà, còn ông lão như bố lại trở thành kẻ thù!”
“Dương Thanh, đều tại thằng ăn hại là anh, nếu không phải tại anh thì sao mọi chuyện lại ầm ĩ như thế này? Anh cút đi! Nhà họ Châu không chào đón anh!”
Trịnh Mỹ Linh bước tới trước mặt Dương Thanh, chỉ vào anh rồi rống giận.
Tần Thanh Tâm đang định nói gì đó thì Dương Thanh khẽ kéo cô lại: “Thế này đi, em ở đây với Tiêu Tiêu, anh với bố ra ở khách sạn.
Sáng mai bọn anh tới thẳng địa điểm tổ chức tiệc cưới của anh họ”.
Dương Thanh có thể nhìn ra nét khó xử trên mặt Tần Thanh Tâm.
Một bên là bố và chồng, một bên là ông ngoại, cô bị kẹp ở chính giữa rất khó xử.
Dù sao cũng là người thân, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà cắt đứt tình cảm với nhau được.
Vừa nãy Tần Đại Dũng đã gây chuyện, tiếp tục ở lại đây cũng chỉ rước bực vào thân, chi bằng hai người cùng ra ngoài ở.
“Anh rể, em với hai người cùng ra ở khách sạn!”
Tần Y nói một cách quả quyết, không hề do dự.
Dương Thanh khẽ lắc đầu, nghiêm túc nhìn cô ta: “Có em ở đây anh mới yên tâm, đừng để chị em bị người khác bắt nạt!”
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Dương Thanh, Tần Y cực kỳ ngưỡng mộ Tần Thanh Tâm.
Sau một thoáng do dự, cô ta gật đầu: “Anh rể yên tâm đi, có em ở đây, không ai có thể bắt nạt được chị!”
“Được!”
Dương Thanh bế Tiêu Tiêu một lát rồi nói với Tần Đại Dũng: “Bố, chúng ta đi trước thôi!”
Cứ như vậy, hai người rời khỏi nhà họ Châu.
Dương Thanh lái chiếc Phaeton khiêm tốn đi thẳng vào trung tâm thành phố Châu Thành.
Nhà họ Châu ở nông thôn, trông có vẻ nhà cao cửa rộng, còn có hai biệt thự nhỏ, nhưng thực tế tổng giá trị cũng chỉ tầm hai triệu thôi.
Đối với Dương Thanh, chừng đó không đủ nhét kẽ răng.
“Sớm biết thế này đã chẳng đến, rước bực vào người!”
Trên đường đi, Tần Đại Dũng rất hậm hực.
Dương Thanh khẽ cười: “Bố, nói thế nào thì bây giờ bố cũng là tổng giám đốc của công ty vật liệu xây dựng Long Hà rồi, không thể vì chuyện nhỏ này mà giận đến mờ tâm trí được”.
Tần Đại Dũng chua xót lắc đầu: “Chỉ là bố tức lắm.
Con đàn bà khốn kiếp Châu Ngọc Thúy kia lại giấu bố làm nhiều chuyện như vậy.
Vừa nãy con cũng đã thấy rồi đó, bộ mặt thật của đám người nhà họ Châu đã bày hết ra đó rồi còn gì?”
“Lúc trước nhà họ Tần còn đang ở thời kỳ huy hoàng thì người nhà họ Châu có ai dám hó hé gì trước mặt bố đâu cơ chứ? Bây giờ nhà họ Tần lụn bại rồi, chúng ta cũng đã bị đuổi khỏi nhà họ Tần.
Thế nên người nhà họ Châu khinh thường bố, đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng”.
“Bố nể tình vợ chồng bao nhiêu năm qua, lần này là lần cuối bố tới nhà họ Châu, nếu bố còn tới nhà họ Châu nữa thì bố là thằng khốn!”
“Dương Thanh, bố nói với con…”
Tần Đại Dũng bực tức trong lòng, suốt dọc đường nói liến thoắng, toàn là kể chuyện người nhà họ Châu.
Dương Thanh vẫn luôn im lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lời, giúp Tần Đại Dũng giải tỏa buồn bực trong lòng.
“Dương Thanh, con nhất định phải đề phòng người đàn bà Châu Ngọc Thúy đó.
Bà ta đã mờ mắt vì tiền rồi, bà ta có thể làm tất cả mọi thứ vì tiền đấy, con tuyệt đối đừng cho bà ta bước chân vào dinh thự Vân Phong nữa!”
Tần Đại Dũng đột nhiên nghiêm mặt dặn dò anh.
Dương Thanh thấy hơi kinh ngạc, anh cứ cảm thấy hình như Tần Đại Dũng có giấu một bí mật gì đó.
“Con biết rồi!”
Dương Thanh trả lời.
Anh đã nhận ra, hình như Châu Ngọc Thúy rất sợ phải ly hôn với Tần Đại Dũng.
Trước đây, Tần Đại Dũng đã lấy chuyện ly hôn ra để ép Châu Ngọc Thúy phải dọn khỏi dinh thự Vân Phong.
Vừa nãy, Tần Đại Dũng cũng lấy chuyện ly hôn ra để ép Châu Ngọc Thúy nói sự thật.
Dương Thanh không cho rằng Châu Ngọc Thúy vì yêu Tần Đại Dũng mới không chịu ly hôn.
Nếu bà ta thật sự yêu Tần Đại Dũng thì làm gì có chuyện bà ta không một lần đến thăm khi Tần Đại Dũng bị đánh đến nỗi phải nhập viện?
Trong lòng Dương Thanh có một suy đoán rất táo bạo, nhưng chuyện này liên quan nhiều người, anh không dám hỏi, cũng không muốn đi điều tra.
Vì nếu sự thật giống như những gì anh suy đoán thì đó là một cú đả kích rất lớn cho cả Tần Thanh Tâm lẫn Tần Y.
“Dương Thanh, có một chuyện, có lẽ bố nên nói với con”.
Tần Đại Dũng đắn đo một hồi rồi chợt nhìn Dương Thanh nói: “Thật ra Châu Ngọc Thúy không phải…”
– —————————
.