Xuân Tuyết quay đầu lại kêu to một tiếng.
Sắc mặt Đông Tuyết trắng bệch gật đầu một cái, hai người lập tức liên thủ vung trường đao vọt tới, thật đúng là dẫu có chết cũng không bán đứng Hùng Khiếu.
Tu vi cao hơn Miêu Nghị còn không phải là đối thủ Miêu Nghị, huống chi tu vi của hai nàng còn không bằng Miêu Nghị, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng, Nghịch Lân thương trong tay xuất thủ kêu ong ong, lóe sáng dưới trời chiều.
Keng…
Trường đao trong tay Đông Tuyết bị đánh bay lên không, trường đao trong tay Xuân Tuyết rơi xuống đất chém vào bên cạnh Miêu Nghị, bị hắn giẫm lên sống đao, không cách nào lay chuyển.
Ầm một tiếng nổ vang, hai tay Đông Tuyết buông trường đao ra, cúi đầu nhìn lỗ thủng máu nổ ra trên ngực, mũi thương ba cạnh dính máu nhẹ nhàng điểm vào đầu vai nàng, lập tức yếu ớt ngã xuống, ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi.
– Muội muội!
Xuân Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Đông Tuyết, trong nháy mắt rơi lệ đau đớn kêu lên.
Miêu Nghị lại thi pháp đạp mạnh một cái, cán đao dưới đất được Xuân Tuyết nắm chặt trong tay đập mạnh xuống.
Nàng còn chưa phản ứng kịp, mũi thương ba cạnh sắc mặt đã tới gần, đâm vào đầu vai nàng.
Miêu Nghị vừa kéo tay, gai ngược sắc bén trên mũi thương đã móc vào sau vai nàng, lập tức máu tươi đầm đìa, thiếu chút nữa kéo gãy cả xương vai. Hắn dùng thương kéo nàng tới gần, dùng lực đè mạnh một cái, lập tức để cho Xuân Tuyết quỳ gối trước mặt, khiến cho nàng giãy giụa nhưng không cách nào đứng lên.
– Cẩu tặc hèn hạ vô sỉ, tiện dân…
Bị gai ngược sắc bén trên mũi thương móc vào xương vai khó có thể nhúc nhích, Xuân Tuyết há miệng tức giận mắng, hai mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị tựa hồ muốn phun ra lửa.
Tình hình này rất hiển nhiên, làm thế nào đi nữa cũng đừng mơ nữ nhân này phối hợp nghe lời.
Miêu Nghị khép hờ mắt, cũng không làm gì nữa, hờ hững nói:
– Vốn ba huynh muội chúng ta định sống yên ổn qua ngày, không có thù oán gì với Hoàng gia các ngươi, nhưng Hoàng gia ngươi ỷ thế hiếp người, nhiều lần ép bức vẫn không chịu bỏ qua cho chúng ta, làm huynh muội ta vất vả kiếm cơm sống qua ngày cũng không được tự nhiên. Ép tới mức chúng ta phải chia lìa, làm ta có lỗi với linh hồn dưỡng phụ mẫu trên trời, ngươi có biết mối hận trong lòng ta thế nào không?!
– Sở dĩ Hoàng gia ngươi ỷ thế hiếp người cũng là vì ngươi mà ra, nếu hôm nay ta tha cho ngươi, vậy sẽ có lỗi với đệ đệ muội muội của ta. Thôi được, từ nay về sau, ân oán giữa hai nhà chúng ta coi như không còn nữa…
– Cẩu tặc! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi…
Xuân Tuyết liều mạng bất chấp, mở miệng mắng không ngừng.
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng, đổi thành truyền âm:
– Hôm nay không ngại để cho ngươi chết minh bạch, đệ đệ ngươi chết trên tay ta, phụ thân ngươi làm thành chủ Trường Phong thành không phải chết trên tay ai xa lạ, cũng chính là mỗ tự tay giết chết, ta đây sẽ đại phát từ bi đưa ngươi đi đoàn tụ cùng bọn họ!
Sở dĩ truyền âm là vì chuyện hắn giết Hoàng Bảo Trưởng không thể tiết lộ ra ngoài, bởi vì quy tắc trò chơi đã là như thế, nếu bị đám người Nguyên Phương nghe được, coi như có điểm yếu lọt vào tay người khác.
Xuân Tuyết rốt cục ngậm miệng, trợn to mắt nhìn hắn, là hắn giết phụ thân mình…
Cuối cùng trong cổ nàng chỉ còn tiếng rên rỉ yếu ớt:
– Cẩu tặc…
Một đạo hàn quang thoáng qua, Miêu Nghị không để cho nàng nói nhảm nhiều lời, mũi thương sắc bén dứt khoát cắt đứt cổ trắng nõn của Xuân Tuyết. Đầu nàng bay lên, máu tươi từ chỗ cổ bị đứt phun ra, ngã xuống.
Miêu Nghị không lộ vẻ gì bay lên khỏi mặt đất, cầm thương nhẹ như bay rơi vào trên lưng Hắc Thán.
Mấy tên thủ hạ nhanh chóng thu thập đồ vật trên các thi thể đưa đến trước mặt Miêu Nghị, có một ít Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị không thấy hứng thú, tựa hồ lần đầu tiên thấy Nguyện Lực Châu cũng chỉ tầm thường, ánh mắt quét qua một ít thủ hạ bị thương, thật may là trận chiến này nhanh chóng, thủ hạ cũng chỉ bị thương nhẹ, cũng không hao tổn, giọng nói bình thản:
– Các ngươi chia nhau đi.
Mọi người mừng rỡ cảm tạ.