Thấy vậy, đạo thân Tinh Thần càng bỏ chạy nhanh hơn, vì chỉ còn sáu phần sức chiến đấu nên hắn không thể là đối thủ của Hoắc Tôn được.
“Lão đại, sao huynh lại đào hố cho người ta vậy chứ?” đạo thân Tinh Thần tối sầm mặt, lúc này hắn đột nhiên muốn đạp chết bản thể.
“Ngươi mù sao? Chỉ có mình ngươi bị truy sát à?”
“Huynh cũng bị truy sát?”, đạo thân vội kết nối với tầm nhìn của Diệp Thành, khi trông thấy cảnh tượng bóng người dày đặc đó, khoẻ miệng hắn giật giật, “một…một toán người ở cảnh giới Không Minh mà huynh cũng không đánh được sao?”
“Đừng có nói suông vậy đi”, Diệp Thành tức tối, “lão tử chỉ còn ba phần sức chiến đấu, ngươi không thấy chúng có hư thiên sát trận à? Lão tử đây chỉ cần không để ý là sẽ lên trời bất cứ lúc nào”.
“Vậy huynh phải chạy nhanh lên nữa bỏ xa bọn chúng, sau đó độ sức chiến đấu cho ta, ta sẽ dẫm chết tên đê tiện Hoắc Tôn”.
“Đừng ồn ào, ta còn đang có việc”.
“Vậy độ sức chiến đấu cho ta, huynh đi làm việc của mình đi”, đạo thân Tinh Thần lẻo mép.
“Cút”, Diệp Thành tức tối mắng chửi, tốc độ tăng nhanh trông thấy, hắn muốn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng lại không thành công.
Hôm nay vì Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần mà cả Bắc Sở hỗn loạn.
Một phương, thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện đuổi theo đạo thân Tinh Thần như hình với bóng, hắn đuổi tới đâu động tĩnh lại lớn tới đấy kéo theo vô số người chạy tới đây xem kịch.
Một phương, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng như những con chó điên, nghị lực hết sức kiên cường, Diệp Thành chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó, những người chạy tới đây xem kịch cũng không hề ít hơn phía đạo thân Tinh Thần.
Mãi tới khi trời gần sáng, Diệp Thành mới bỏ xa đám truy binh.