Bầu trời rung chuyển, đạo thân Tinh Thần chiến đấu với Hoắc Tôn, nhưng cao thủ của Thị Huyết Điện lại quét qua thiên địa như một đại dương đen, đuổi theo hướng Tinh Nguyệt Cung chạy trốn.
Diệp Thành nhìn thấy hết những cảnh tượng này nhưng lại không làm được gì.
Bây giờ hắn đang ở cách nơi xảy ra đại chiến quá xa, cho dù mượn truyền tống trận cũng mất năm sáu canh giờ, hắn chỉ hy vọng thế lực của Thiên Đình ở Bắc Sở có thể giúp một tay, nếu không Tinh Nguyệt Cung chắc chắn sẽ thương vong nặng nề.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trận chiến giữa đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn vẫn tiếp tục diễn ra, hai người đánh với nhau long trời lở đất.
Lông mày Diệp Thành vẫn cau chặt, hắn nhìn ra được đạo thân Tinh Thần không phải đối thủ của Hoắc Tôn, cũng đã nghĩ tới việc truyền toàn bộ sức chiến đấu cho đạo thân.
Nhưng hắn là bản thể, hắn hiểu rõ tu vi của đạo thân Tinh Thần hơn ai hết, nhận chín phần sức chiến đấu của hắn đã là cực hạn của đạo thân, chuyển hết toàn bộ sức chiến đấu ngược lại còn khiến đạo thân có thể rơi vào trạng thái nổ tung bất cứ lúc nào.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Trong màn đêm đen, tiếng sấm rền chấn động cả trời đất.
Nhìn từ xa, vùng đất mà đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn chiến đấu đều bị che lấp bởi thần mang choán ngợp.
Động tĩnh lớn thế này kéo theo sự chú ý của tứ phương, rất nhiều người từ tứ phương tám hướng kéo đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trận đại chiến của hai người.
“Ở Đại Sở hiện giờ Diệp Thành, Doãn Chí Bình đã chết, người có thể đối đầu với Hoắc Tôn cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể và thánh tử của Sát Thủ Thần Triều, người kia có thể đấu ngang sức ngang tài với Hoắc Tôn thì rốt cục có lai lịch thế nào?”, rất nhiều người nhìn đạo thân Tinh Thần mà ngỡ ngàng.
“Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó chính là Diệp Tinh Thần”, có lão bối vuốt râu lên tiếng.
“Không phải chứ?”, có người gãi đầu nhìn lão bối đó, “Diệp Thinh Thần ta cũng biết, nhưng hắn không có sức chiến đấu mạnh thế này”.
“Sao, ngươi đang nghi ngờ ta sao?”