Ngày tháng hắn ở Phong Lâm Thành tuy rằng không dài, nhưng đối với Liệt Hỏa Điện cũng đã được nghe nói nhiều bên tai. Thế lực lân cận Phong Lâm Thành vốn chỉ có Liệt Hỏa Điện là có thể cân đo được với Phủ Thành Chủ, vì tron Phong Lâm Thành, người mạnh nhất chính là thành chủ Đoàn Nguyên Sơn, có cảnh giới tu vi là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mà trong Liệt Hỏa Điện, đồng dạng cũng có một điện chủ họ La là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Chỉ tiếc là, điện chủ họ La kia đã bị thượng cổ thánh linh Loan Phượng ở trong Ngọc Thanh Sơn thiêu chết bằng một ngụm Diệt Thế Hắc Viêm rồi. Liệt Hỏa Điện hiện tại thực lực nên là đại giảm mới đúng. – Dương huynh cứ yên tâm đi. Khang Tư Nhiên nghe vậy cười. – Trước chuyến đi, ta đã dò hỏi một người bạn, Liệt Hỏa Điện hiện nay tự lo còn không xong, nào có thời gian đi quản chúng ta?
– Lời này nói là làm sao? Dương Khai ngạc nhiên. Khang Tư Nhiên nói: – Dương huynh có lẽ đã nghe nói chuyện La điện chủ của Liệt Hỏa Điện bỏ mạng ở Ngọc Thanh Sơn rồi chứ? Dương Khai gật đầu, thầm nghĩ đâu chỉ nghe qua, khi đó hắn cũng ở hiện trường, nếu không phải có Huyền Giới Châu có thể ẩn nấp, hắn khẳng định cũng sẽ bồi táng cùng La điện chủ. – La điện chủ bỏ mạng, Liệt Hỏa Điện hiện nay như đám cát khô, hai vị phó điện chủ còn lại trong điện hiện nay đang vội vàng tranh quyền đoạt lợi. – Tin tức có đáng tin không? Dương Khai nhướng mày. – Đương nhiên đáng tin. Khang Tư Nhiên mỉm cười,
– Hơn nữa không nói bọn chúng hiện tại tranh quyền đoạt lợi, Nguyên Đỉnh Sơn đó vốn dĩ ở biên giới thế lực Liệt Hỏa Điện, năm xưa khi ta tới thăm dò, ngay cả một bóng người cũng không thấy, cho nên Dương huynh không cần lo lắng quá nhiều. Lần này chúng ta đi chỉ cần cẩn thận hành sự, chắc chắn thần không biết quỷ không hay. – Được vậy thì tốt. Dương Khai hài lòng gật đầu. Tức thì hai người không nói nhiều về chuyện này nữa mà tùy tiện hàn huyên một chút. Hai người đều ở tu vi Hư Vương cảnh tam tầng, tu vi cảnh giới tương đồng, đều chuẩn bị đánh vào bình cảnh của Đạo Nguyên cảnh, tự nhiên có nhiều đề tài chung để nói. Trên đường, hai người trao đổi kinh nghiệm tu luyện và lý giải của bản thân về Đạo Nguyên cảnh, pháp tắc chi lực, nên thời gian trôi qua rất nhanh. Trong quá trình đó, hai người luân phiên nhau điều khiển bí bảo phi hành hình trường toa, để sức mạnh của mỗi người đều được hồi phục. Nhoáng cái đã ba ngày sau, một đỉnh núi giống như một tòa bảo đỉnh ập vào mi mắt hai người. – Đó chính là Nguyên Đỉnh Sơn ư? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.
– Không sai. Trong ánh mắt của Khang Tư Nhiên bắn ra một tia lửa rực, tựa như vô cùng chờ mong đỉnh núi trước mặt. Trong ngũ sắc bảo tháp, hắn không thể đạt được Đạo Nguyên Quả, trong hội đấu giá, hắn cũng không có đủ tài lực để cạnh tranh, nay hy vọng tấn thăng Đạo Nguyên cảnh của hắn, toàn bộ đặt vào động phủ của Công Tôn Mộc, tự nhiên cực kỳ chờ mong trong động phủ đó có Đạo Nguyên đan đã được luyện chế xong. Bất chợt, khang tu nhiên nhướng mày, ngưng thần nhìn về phía trước.
Cùng lúc đó, Dương Khai cũng nghi hoặc nói: – Không đúng, Khang chưởng quỹ, bên kia không giống như những gì mà huynh nói, dường như rất náo nhiệt đó. Với thị lực của Dương Khai, cho dù ở khoảng cách trăm dặm hắn cũng có thể nhìn thấy bên đó có không ít bóng người nhốn nháo, thi thoảng còn có một hai luồng sáng bay lên bay xuống, trông có vẻ náo nhiệt. Khang Tư Nhiên sắc mặt không khỏi trầm xuống, lập tức đứng lên. Mà ngay tại lúc này, chính diện bay tới một luồng sáng cầu vồng, trong luồng sáng đó, mơ hồ có một bóng người đang đứng, trực tiếp hướng về phía hai người bọn họ. Khang Tư Nhiên biến sắc, vội vàng điều khiển bí bảo phi hành của mình dừng lại. Một lát sau, luồng sáng cầu vồng bay tới gần, tia sáng tán đi, lộ ra một bóng người. Người này xem ra tuổi tác chỉ khoảng ba mươi, có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, trên y phục hắn, tại vị trí lồng ngực có ký hiệu một ngọn lửa thiêu đốt, nhìn có chút chướng mắt. – Đệ tử của Liệt Hỏa Điện! Khang Tư Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn Dương Khai. Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho hắn chớ nóng vội. Đúng lúc này, đệ tử Liệt Hỏa Điện phía trước mở miệng nói: – Nơi này vẫn là phạm vi của Liệt Hỏa Điện ta, bằng hữu trong toa mời hiện thân gặp mặt. Khang Tư Nhiên nhíu mày, sau một hồi trầm ngâm nháy mắt ra dấu với Dương Khai, rồi mới lắc mình, cùng Dương Khai hiện thân. Thần niệm của đệ tử Liệt Hỏa Điện vừa quét, liền phát hiện tu vi của Dương Khai và Khang Tư Nhiên cao hơn hắn một tầng cũng không hề có chút hoảng sợ nào, mà chỉ ôm quyền nói: – Xin hỏi hai vị bằng hữu, có phải là vì Nguyên Đỉnh Sơn mà tới.
Khang Tư Nhiên nghe vậy, trong lòng không khỏi máy động, lầm tưởng là hành động bí mật lần này của mình đã bị bại lộ, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. May mà Dương Khai lập tức đỡ lời, mở miệng nói: – Không sai. – Nếu như đều tới vì Nguyên Đỉnh Sơn vậy thì đi theo ta. Đệ tử Liệt Hỏa Điện nghe vậy không hề có chút bất ngờ nào, trái lại vẫy tay với hai người, dẫn đầu bay tới Nguyên Đỉnh Sơn. Khang Tư Nhiên và Dương Khai cùng liếc nhìn nhau, đều có chút không hiểu. Bất quá chuyện đã như vậy, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Tức thì Khang Tư Nhiên thu hồi bí bảo trường toa của mình, cùng với Dương Khai theo sát phía sau đệ tử Liệt Hỏa Điện nọ, bay về hướng Nguyên Đỉnh Sơn. Khoảng cách ba trăm dặm, không lâu sau đã tới. Còn chưa kịp đợi ba người đáp xuống đất, bỗng một đợt tiếng động ầm ầm từ trong Nguyên Đỉnh Sơn truyền ra, tựa như trong lòng núi có sấm rền vậy, đinh tai nhức óc. Sắc mặt hai người Khang Tư Nhiên và Dương Khai đồng loạt biến đổi. Theo bản năng huy động sức mạnh trong cơ thể, đề phòng bất trắc. Mà tên đệ tử dẫn đường phía trước lại bày ra bộ dáng bình thản, không chỉ ngừng bước mà còn hứng thú ngẩng đầu nhìn lên. Thuận theo ánh mắt của hắn, Dương Khai cũng ngẩng đầu lên nhìn. Âm thanh sấm rền vẫn đang kéo dài, từ dưới lên trên, dường như trong Nguyên Đỉnh Sơn có một thứ gì đó muốn lao ra ngoài. Một lát sau, kèm theo đó còn có tiếng vang rung động. Từ nơi trên đỉnh núi kia, vậy mà phun ra một vầng hào quang ngũ sắc ngưng tụ như thực chất! Vầng hào quang đó, mổi vòng mỗi tầng đều như gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài một cách mau chóng, rồi từ từ biến mất. Mà cùng lúc đó, Dương Khai cũng không nén được mà hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
– Thơm quá, đây là cái gì vậy? Khang Tư Nhiên thần sắc không ổn định, cũng ở bên cạnh hít mạnh không khí, lúc này, trong không khí tràn đầy hương thơm nồng đậm, khiến người ngửi thấy thần trí thư thái khí huyết lưu thông. Đệ tử Liệt Hỏa Điện ở phía trước dẫn đường nghe thấy lời này, quay đầu liếc nhìn Khang Tư Nhiên một cái, nói: – Hai vị lẽ nào không phải bị dị tượng này thu hút mà tới sao? Dương Khai con ngươi đảo một vòng, lập tức nói: – Chính là vì vậy, chỉ là một mực muốn biết dị tượng này rốt cuộc là cái gì, cho nên mới lại gần xem xem. – Hắc hắc, dị tượng này rốt cuộc là do cái gì dẫn tới, ta cũng không biết, chỉ là nghe Tông điện chủ và Liêm điện chủ nói, đây hẳn là dấu hiệu báo trước dị bảo sắp xuất thế.