“Mẹ kiếp, tưởng lão tử dễ bắt nạt lắm à”, nhận được chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần hét lên như sấm, giẫm trên biển sao, ánh sáng vàng bao phủ lấy hắn, huyết khí màu vàng bừng cháy như lửa, nếu Hoắc Tôn là thần vương cái thế thì hắn là chiến thần vô địch.
“Thị Huyết Điện quả nhiên đã ra tay với Tinh Nguyệt Cung”, thông qua đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành nhìn thấy hình ảnh bên ấy.
Đó là một bầu trời màu máu, những bóng người đông nghìn nghịt, trên người ai cũng toả ra thần quang rực rỡ đủ loại màu sắc khác nhau, dưới màn đêm đen kịt, giống như những vì sao trên trời.
Dù khung cảnh lộng lẫy nhưng lại rất khốc liệt, cao thủ của Tinh Nguyệt Cung lao ra, không ngừng có người rơi xuống khỏi hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên trời, cứ từng nhóm từng nhóm người bị nhấn chìm.
Mà người dẫn quân bao vây Tinh Nguyệt Cung chính là Hoắc Tôn.
Từ khi đến Bắc Sở, hắn không nghe thấy tin gì của Hoắc Tôn, bây giờ thấy hắn ta tới Tinh Nguyệt Cung hắn cũng hơi sợ hãi, tuy nhìn khung cảnh qua đạo thân nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực của Hoắc Tôn, cảm giác nguy hiểm đó không hề thua kém Cơ Tuyết Băng.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bên tai Diệp Thành vang lên tiếng ầm ầm kéo dài, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Hắn liên tục quan sát, ánh mắt nhìn vào đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn.
Có được chín phần sức chiến đấu của hắn, sức chiến đấu của đạo thân tăng vọt, huyết chiến trên hư thiên với Hoắc Tôn, khung cảnh hùng tráng, dù là Tinh Nguyệt Cung hay Thị Huyết Điện đều bị ảnh hưởng.
Huyết mạch Thánh thể!
Hai mắt Hoắc Tôn nóng rực giống như hai ngọn đèn thần, nhìn chằm chằm đạo thân Tinh Thần ở đối diện: “Sao có thể như thế! Diệp Thành đã chết, sao vẫn còn huyết mạch Thánh thể, lẽ nào Đại Sở có hai Thánh thể?”
“Vẫn sao nhãng được! Nhận một quyền tuyệt sát của ta đi”, đạo thân Tinh Thần lao tới, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, ý chí chiến đấu của hắn vô song, dường như có thể nổ tung mọi thứ trên đời.